Trang Gia Văn biết được suy nghĩ của anh, cố ý nói đùa: “Có mì sợi và rượu, vậy anh nên làm chút thức ăn, thì có tỏ ra là anh có thành ý.”
“Có mì sợi cho em ăn đã tốt rồi.” Tông Ngôn Thần rót đầy rượu vào ly của anh ấy.
Anh ấy cười, nhìn ly rượu đầy: “Anh, em sợ anh bị em chuốc say.”
Lâm Tân Ngôn và Thẩm Hâm Dao ăn cơm xong thì rời bàn trước.
“Mẹ, để con xào chút đồ nhắm cho hai người họ, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày, còn dễ say nữa.” Thẩm Hâm Dao.
“Ừ.” Lâm Tân Ngôn bỏ bát vào bồn: “Bao lâu rồi hai đứa nó không gặp nhau?”
Cũng đã gần hai năm, bà không gặp Tông Ngôn Thần.
Thẩm Hâm Dao nghĩ ngợi, nhưng không chắc chắn lần cuối cùng gặp nhau là khi nào: “Hản là lần trước, cùng đi thăm mẹ rồi gặp thì phải? Gần hai năm rồi.”
Lâm Tân Ngôn thầm thở dài, không ngờ rằng con trai lại làm việc nguy hiểm như vậy, còn cả năm không về, nhưng mà nghĩ tới chuyện anh ấy đã trưởng thành, có chuyện mình thích, có sự nghiệp riêng, mình không nên cản trở.
Cho dù trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng bà không bảo anh ở nhà.
Nhưng mà bà cảm thấy thật có lỗi với đứa con trai nhỏ này, anh ấy phải rời xa mẹ từ rất sớm, phải nhúng tay vào chuyện xí nghiệp từ sớm, bây giờ cũng đã kết hôn rồi.
“Dao Dao, Gia Văn có cảm thấy mệt mỏi không?”
Bà vừa rửa rau vừa hỏi.
“Không ạ, anh ấy còn trẻ, vẫn còn khoẻ lắm.” Thẩm Hâm Dao xào thức ăn, trong nhà có thịt bò, cô ấy xào một đĩa bò xào ớt xanh.
“Sau này con ở bên cạnh nó nhiều, quan tâm nó nhiều thêm một chút. Con biết rồi đó, nó rời khỏi bố mẹ sớm nhất.”
Thẩm Hâm Dao biết ý của Lâm Tân Ngôn, cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, hơn nữa mẹ cũng không bạc đãi anh ấy mà. Lúc kết hôn, mẹ cho chúng con bao nhiêu là thứ.”
Sau đó, cô ấy còn nói: “Mẹ nên vui mừng ạ, có rất nhiều anh em vì kiếm tiền mà sống mái với nhau, mẹ nhìn hai người họ đi.”
Lâm Tân Ngôn nhìn vào phòng ăn, hai người trong đó đang kề vai nhau, không biết đang nói gì, nhưng có vẻ tâm trạng rất tốt.
Bà vui vẻ yên tâm, cũng mừng thay.
Mừng vì Tông Ngôn Thần bình an vô sự, mừng vì tình cảm giữa hai anh em tốt như vậy.
Bên kia, Tông Ngôn Hi mang Trang Tử Khâm đi tới Bạch Thành.
Nhà cũ của nhà họ Ôn luôn không có ai ở, trống không, nhưng trông có vẻ như thường xuyên có người tới quét dọn, nên vẫn rất sạch sẽ.
Trang Tử Khâm rất gầy, đi đường cũng không được vững, lảo đảo như muốn ngã xuống. Tông Ngôn Hi đỡ bà bước qua ngưỡng cửa.
“Vẫn là cái sân quen thuộc.” Trang Tử Khâm nhìn sắp sân, sau khi ở bên Trình Dục Ôn, hai người từng quay về Bạch Thành mấy lần, có lần ở lại đây nửa năm, nên rất quen thuộc nơi này.
Thoáng chốc, giống như trở về cuộc sống của bọn họ trước kia, trước khi bà và Trình Dục Ôn xảy ra chuyện.
Bọn họ từng ngồi dưới gốc cây cổ thụ trong sân này.
Trên cây có treo một cái xích đu ông ấy làm.
“Cháu còn nhớ nơi này không?” Trang Tử Khâm đỡ chiếc ghế mây trong sân ngồi xuống.
Khi còn bé Tông Ngôn Hi đã tới đây, nhưng sau đó đã không còn nhớ nữa.
Cô ngồi xuống xích đu, nói: “Nhớ không rõ lắm ạ.”
Trong đầu còn có ấn tượng, nhưng hơi mơ hồ, cảnh tượng không rõ ràng.
“Chúng ta ở đây mấy ngày, rồi tới thành phố B nhé.” Trang Tử Khâm sờ bàn đá, nhớ tới hình ảnh mình cùng Trình Dục Ôn ăn cơm ở đây, trong lòng hơi ấm áp, sau đó lại nghĩ đến chuyện người đó đã rời khỏi mình, bà lại trở nên đau lòng.
Tông Ngôn Hi nói: “Được ạ.”
Cô đứng lên khỏi xích đu, đi tới bên cạnh bà: “Bà ngoại, bà có yêu ông cậu của cháu không?”
Lúc Trang Tử Khâm và Trình Dục Ôn ở bên nhau, hai người đã không còn trẻ nữa, hai người chưa từng thấy dáng vẻ đẹp nhất của nhau.
Cô muốn biết, giữa hai người họ là tình thân hay là tình yêu.