CHƯƠNG 94: TRÒ CƯỜI CỦA TÔNG TRIỂN BẠCH
“Ừm.” Quang Kình nhàn nhạt ừm một tiếng.
Xe của anh ta đến bảo dưỡng, hôm nay anh ta đến đây làm việc, thuận tiện tự mình lái đến.
Quang Kình là khách hàng cũ, một chiếc việt dã, một chiếc siêu xe của anh ta đều mua ở salon xe này.
Đối với khách hàng cũ, còn là khách hàng có tiền, giám đốc rất tôn kính.
Lâm Tử Lạp nhìn trúng một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, mặc kệ là kiểu dáng hay cách thiết kế bên trong, đặc biệt là tính năng an toàn đều rất phù hợp với yêu cầu của cô.
“Xin hỏi, chiếc xe này có được lái thử không?” Lâm Tử Lạp hỏi.
Mấy nhân viên tư vấn ngồi ở sô pha chơi điện thoại, có người gọi điện thoại, một nhân viên tư vấn nghe thấy câu hỏi của Lâm Tử Lạp thì lạnh lùng nói: “Không được.”
“Đây đâu phải bán xe, là đang bán thái độ.” Vu Đậu Đậu nhỏ giọng nói.
Lâm Tử Lạp cũng mỉm cười bất lực.
Đây là muốn tiêu tiền cũng không tiêu được, ngược lại thú vị
“Xe của anh.” Giám đốc đưa chìa khóa: “Xe đỗ ở cửa.”
Quang Kinh nhận lấy chìa khóa, khi đi đến cửa, từ cửa kính nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tử Lạp phản chiếu lại, quay đầu thì nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang nói chuyện với Vu Đậu Đậu.
Người này không phải là tên đàn ông quấy rối cô sao?
Sao hôm nay thấy quan hệ của hai người lại khá tốt vậy?
“Hay là chúng ta đi thôi, đi đến salon xe khác xem thử, chỗ bán xe đâu chỉ có một cái salon.” Vu Đậu Đậu tiến sát cô, nhỏ giọng nói.
“Tôi khá thích chiếc xe này.” Lâm Tử Lạp nhìn trúng mẫu này.
Cử động của Vu Đậu Đậu từ góc độ của Quang Kình nhìn vào thì có hơi thân mật.
Lông mày của anh ta nhíu lại.
Muốn đi tới kéo Vu Đậu Đậu ra, nhưng suy nghĩ một lát lại không có nhúc nhích, mà cầm điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Tông Triển Bạch.
Nếu như trước đây anh ta còn không hiểu trái tim của Tông Triển Bạch, vậy thì lần này anh cương quyết hủy hôn với Hà Khiếu Ninh thì có thể nhìn ra anh để tâm Lâm Tử Lạp.
Nếu như anh nhìn thấy Lâm Tử Lạp và người đàn ông khác thân mật như vậy, liệu có tức giận không?
Quang Kình càng nghĩ càng hưng phấn.
Trò cười của Tông Triển Bạch không dễ thấy.
Đây là cơ hội, nghĩ rồi anh ta ấn nút gửi.
Còn bồi thêm một câu: Tôi ở salon xe 4S nhìn thấy Lâm Tử Lạp và một người đàn ông ở đây mua xe, cử chỉ thân mật.”
Gửi xong Quang Kình xoay xoay chiếc khóa trong tay và đi ra khỏi salon xe.
Quay đầu liếc nhìn Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu, mỉm cười, ở trong lòng nghĩ, nếu như Tông Triển Bạch nhìn thấy bức ảnh đó thì sẽ có biểu cảm gì?
Thật mong chờ.
Tâm trạng của Quang Kình rất tốt, huýt sáo ngồi lên xe, cắm chìa khóa khởi động xe, vừa muốn đi thì điện thoại đổ chuông.
Anh ta rút ra xem, vậy mà là số của Tông Triển Bạch.
“Nhanh vậy sao?” Nhanh như thế đã gọi lại rồi?
Quang Kình điều chỉnh giọng, nghe máy: “Tổng giám đốc Tông.”
“Cậu ở đâu?” Trong giọng điệu của anh mang theo một tia phẫn nộ.
Nhìn thấy cử chỉ thân mật của cô với người đàn ông khác, anh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận trong lồng ngực, không phát ra được, đè nén khó chịu.
“Salon xe BC.” Quang Kình thành thật nói.
“Cậu trông người cho tôi.” Nói xong thì cúp máy.
Quang Kình thở phào, nhìn cuộc gọi bị tắt đi: “Đây là tức giận rồi sao?”
Anh ta cất điện thoại, khi muốn xuống xe lại nhìn thấy Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu đang đi ra cửa, nhìn dáng vẻ là muốn đi ra, anh ta lại ngồi trở lại trong xe, Tông Triển Bạch kêu anh ta trông người, người đi rồi, anh ta làm sao ăn nói?
Không được, anh ta không thể để bọn họ đi mất như thế được.
Đợi Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu đi ra, anh ta xuống xe đi vào từ cửa bên trái, đến phòng giám đốc.
Giám đốc nhìn thấy Quang Kình thì vội vàng đứng dậy nghênh đón: “Xe xảy ra vấn đề rồi sao?”
“Không phải.”
Quang Kình vẫy tay với ông ta: “Ông qua đây.”
Giám đốc vội đi tới.
“Ông nhìn thấy hai người bên ngoài kia không.” Quang Kình chỉ Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu ở bên ngoài cửa sổ.
Giám đốc gật đầu: “Nhìn thấy rồi.”
“Vừa rồi bọn họ ở salon chỗ các ông xem xe, bây giờ, ông đi giữ người ta lại đây.”
Á?
Giám đốc không hiểu.
Mắt thấy người đi xa rồi, Quang Kình lạnh mặt: “Sao hả không làm được?”
“Có thể.” Giám đốc cũng là từ một nhân viên tư vấn ngồi lên vị trí giám đốc bán hàng.
Quang Kình này không chỉ có tiền, còn là người bên cạnh Tông Triển Bạch, cho nên mới cung kính với anh ta như vậy.
Người như thế không thể đắc tội.
Giám đốc rất có mắt nhìn, đi khỏi văn phòng, gần như chạy đuổi theo Lâm Tử Lạp và Vu Đậu Đậu.
“Các người đợi đã.” Giám đốc gọi bọn họ.
Lâm Tử Lạp nghe thấy có người gọi thì dừng bước, quay đầu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, trông hơn 40 tuổi, bụng bia, nụ cười trên mặt ngược lại rất thân thiết.
“Cô vừa ở salon chúng tôi xem xe sao?”
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu.
“Có nhìn trúng chiếc nào không?”
“Có.” Lâm Tử Lạp thành thật trả lời.
Giám đốc thở phào, có nhìn trúng thì có cơ hội mời cô quay lại salon rồi, cho nên cười hỏi: “Vậy mua chưa?”
“Chúng tôi muốn mua, nhưng các ông không bán.” Vu Đậu Đậu không khách khí nói.
“Anh nói đùa, chúng tôi chính là chỗ bán xe, anh mua thì chúng tôi sao có thể không bán chứ.” Trên mặt giám đốc vẫn treo nụ cười. Mặc dù dáng người béo tròn, nhưng nói chuyện vẫn rất dễ nghe.
“Nhân viên tư vấn của chỗ các ông xem thường chúng tôi.” Vu Đậu Đậu chỉ vào mình và Lâm Tử Lạp: “Thấy chúng tôi không giống người mua nổi xe, tự nhiên không cần tiếp đãi, chúng tôi muốn tìm hiểu cũng không có ai để ý chúng tôi, trước đây có nghe nói một câu, khách hàng là thượng đế, hôm nay tôi mới biết câu nói này sai rồi, không phải tất cả khách hàng đều là thượng đế, là phải nhìn người có cái gì, chúng tôi không phải thượng đế có tiền, cho nên không cần tiếp đãi.”
Trong lòng Vu Đậu Đậu rất bực bội, nhân cơ hội nói ra hết.
“Lần đầu tiên thấy, muốn mua xe, nơi bán xe lại không bán, ông nói xem có phải rất buồn cười hay không?”
“Có chuyện này?” Mặt mày giám đốc tối sầm, rất bất mãn: “Lát nữa tôi nhất định dạy dỗ bọn họ.”
Giám đốc lại đổi thành nụ cười trên mặt: “Cô nhìn trúng chiếc xe nào, nói với tôi, tôi đích thân phục vụ cô, tôi là giám đốc của salon xe này, không phục vụ tốt, là trách nhiệm của tôi, nếu như cô hôm nay thành công mua được xe ở đây, tôi ưu đãi lớn nhất cho cô.”
“Được.” Lâm Tử Lạp suy nghĩ một lát, nhìn giám đốc có thành ý.
Giám đốc đi bên cạnh Lâm Tử Lạp, giới thiệu xe của salon nhà mình: “Xe của salon chúng tôi, chất lượng tuyệt đối bảo đảm, có danh tiếng, cô có thể lên mạng tra, lượng bán ra mỗi năm đều đứng đầu.”
Lâm Tử Lạp cười cười.
Giám đốc mở cửa ra làm một tư thế mời Lâm Tử Lạp: “Tiểu Trương, đi pha hai ly cà phê.”
Nghe thấy tiếng của giám đốc, nữ nhân viên tư vấn đang chơi điện thoại đó ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai khách hàng dởm vừa mới đi khỏi, nhíu mày: “Giám đốc đang làm gì vậy?”
Có nhân viên tư vấn khác ngẩng đầu liếc nhìn: “Có lẽ giám đốc cảm thấy có tiềm lực.”
Trong tay nhân viên tư vấn này có khách hàng, vừa rồi gọi điện câu thông, tin sẽ nhanh bàn thành công, còn khách hàng mới nhìn không giống người có tiền, nhiệt tình chắc chắn chỉ với khách hàng trong tay của mình.
“Hừ, bọn họ giống như người có thể mua được xe ở BC hay sao?” Nữ nhân viên tư vấn bĩu môi: “Nói không chừng là giám đốc thấy người phụ nữ đó lớn lên xinh đẹp mới tiếp thôi.”
“Mời ngồi.” Giám đốc kéo ghế giúp cô.
Tiểu Trương bê cà phê đến.
“Cô nhìn trúng mẫu xe nào?” Giám đốc hỏi.
“Chiếc đó.” Vu Đậu Đậu chỉ vào chiếc xe thương vụ bảy chỗ ở gần cửa.
“Ở đây được lái thử, cô có thể thử xem, mẫu xe này tính năng an toàn cao nhất, mỗi chỗ ngồi đều có túi khí an toàn, quan trọng là túi khí phía trước, mẫu này trái phải trước sau đều có, hơn nữa có tính năng tự động phanh xe, nếu như gặp trục trặc, đường trơn trượt, nó sẽ tự động khóa chết bốn bánh, cưỡng chế xe dừng lại.”
Vu Đậu Đậu trợn mắt: “Không phải nói không được lái thử sao?”