Câu hỏi của cô bé quá đột ngột khiến cho Tang Du nghẹn lời: “Có lẽ là còn lâu lắm.”
Cô ấy mới tốt nghiệp hai năm.
Mà bọn họ còn chưa có quan hệ. Mấy ngày trước là cô ấy đã hết kỳ sinh lý rồi nhưng Thẩm Bồi Xuyên lại không nhớ ra. Cô ấy cũng không thể chủ động đi nhắc là em hết kỳ sinh lý rồi, chúng ta… đi.
Hôm nay vú Vu cũng đang ở gian ngoài, bà ấy tới thăm Lâm Tân Ngôn và cậu nhóc mới sinh.
Bà ấy đang nói chuyện với Trang Tử Khâm: “Nếu không thì hai chúng ta đổi đi, bà ở nhà chăm sóc hai đứa bé, còn tôi ở bệnh viện chăm sóc cô Lâm.”
Trang Tử Khâm cười hỏi: “Hai đứa bé không nghe lời à?”
Vú Vu nói không có: “Không phải, bà cứ chạy tới chạy lui như thế chắc cũng mệt, nên tôi để bà ở nhà nghỉ ngơi một chút. Hai đứa bé đều lớn rồi, rất nghe lời.”
“Tấm lòng của bà thì tôi nhận, chỉ là tôi muốn tự tay chăm sóc con gái.” Trang Tử Khâm vỗ vai vú Vu.
“Bà ngoại.” Tông Ngôn Hi trượt khỏi lòng Tang Du rồi chạy về phía Trang Tử Khâm, Tông Ngôn Thần ở một bên khịt mũi xem thường.
Sợ là cô em gái này mãi cũng chẳng thể trưởng thành được.
“Tang Du tới đây ngồi đi.” Trang Tử Khâm ôm Tông Ngôn Hi vào ngực rồi nói với Tang Du.
“Cô bé xinh xắn quá, Bồi Xuyên đúng là có phúc.” Vú Vu nói, mặc dù gia đình của Tang Du không tốt lắm, tuổi cũng không lớn nhưng lại thông minh, xinh xắn, lại thích Thẩm Bồi Xuyên, thế là đủ rồi.
Một tháng sau.
Lâm Tân Ngôn xuất viện, đứa bé cũng được ôm về. Sau một tháng thì trên người cậu nhóc đã đầy đặn hơn, tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn cứ ngó nghiêng mãi không thôi.
Lúc đầu Tông Ngôn Hi cứ lo rằng bố mẹ có em trai rồi thì sẽ không yêu mình nữa, hoặc là bớt yêu mình đi. Nhưng sau khi ôm Trang Gia Văn về thì cô bé lại là người thích em trai nhất, sau khi đi học về là chạy ngay lên lầu đi thăm em trai.”
Ai đùa cô bé bảo là ôm em trai đi nhé thì cô bé sẽ đẩy người đó ra khỏi nhà.
Sau khi ôm cậu bé về thì trong nhà bắt đầu nháo nhiệt.
Lâm Tân Ngôn đã ở cử xong, nhưng Tần Nhã thì lại bắt đầu đau khổ.
Trải qua một tháng tiêm chích và uống thuốc thì kiểm tra thấy được có ba viên trứng trưởng thành, quá trình lấy ra vô cùng đau đớn.
Thật ra có thể tiêm thuốc tê nhưng nếu thế thì làm sẽ gây ảnh hưởng tới chất lượng trứng, cũng sẽ gây ảnh hưởng đến xác xuất làm thụ tinh ống nghiệm.
Sau khi làm xong tiểu phẫu thì Tần Nhã đau đến nỗi không nói lên lời, mặt cô ấy trắng bệch không còn chút máu.
Sau khi về lại phòng bệnh thì ngay cả Tô Trạm nói chuyện với Tần Nhã mà cô ấy cũng không hề có tri giác, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà với vẻ đau đớn.
Nghe nói lấy trứng rất thành công nên Trần Tuyết đẩy bà cụ tới chỗ bác sĩ.
Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Tô Trạm ở lại với Tần Nhã.
Tô Trạm muốn đưa tay ôm cô ấy nhưng cơ thể cô ấy tràn ngập những vết xanh tím sau những lần chính thuốc trong một tháng qua, từng lỗ kim che kín cánh tay.
“Đau lắm đúng không.” Hốc mắt của Tô Trạm đỏ bừng: “Nếu là anh có thể chịu đau thay em thì tốt rồi.”
“Em khát.” Bỗng nhiên Tần Nhã nói.
Cô ấy đã chảy rất nhiều mồ hôi trong quá trình lấy trứng, bây giờ toàn bộ khoang miệng đều đang khô khốc.
Từ bụng trở xuống vẫn đang đau ê ẩm, không thể nào động đậy được, chỉ nhấc chân lên cũng đau đến chết đi sống lại.
“Anh đi rót cho em.” Tô Trạm vội vàng đứng lên rót nước, anh ta sợ Tần Nhã không ngồi dậy nổi nên đi tìm ống hút cho cô. Tô Trạm đặt ống hút vào ly nước rồi đưa tới bên cạnh miệng Tần Nhã: “Em há miệng ra.”
Cuối cùng Tần Nhã cũng có phản ứng, Tô Trạm nhìn cô ấy thấy cô ấy cũng đang nhìn mình thì anh ta nói: “Nước đây, em uống đi.”
Cô ấy ngậm lấy ống hút rồi hút một hơi. Uống xong Tô Trạm lại hỏi: “Em còn khát nữa không?”
Tần Nhã lắc đầu.
Tô Trạm buông ly nước xuống rồi hỏi: “Em đau lắm đúng không?”
Tần Nhã trả lời: “Không đau.”
“Em lừa anh, mặt của em trắng bệch cả kìa. Không thể tiêm thuốc tê, đụng vào dao kéo thì sao có thể không đau chứ?”
Tần Nhã nhếch môi: “Đau thì làm gì được đây?”
Tô Trạm hỏi: “Em muốn ăn gì không? Anh mua cho em.”
“Mua cho em đồ ngọt đi.” Gì cũng được, chỉ cần ngọt là được rồi. Không phải ai cũng nói là đồ ngọt có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?
Cô ấy muốn ăn đồ ngọt.
“Được, anh đi mua cho em.” Tô Trạm vừa định đi thì nghĩ lại rằng chỗ này không thể không có người nên nói lại: “Để anh gọi người ta đưa tới.”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì Trần Tuyết đã đẩy bà cụ vào phòng: “Đưa cái gì tới?”
Tô Trạm không nhìn về phía bà ta mà nói: “Mua mấy thứ đồ.”
“Bảo người ta đưa tới thì chậm lắm, cháu đi ra ngoài mua cho nhanh.” Bà cụ hỏi thăm Tần Nhã với vẻ quan tâm: “Tiểu Nhã, cháu chịu khổ rồi.”
Tần Nhã nhếch miệng: “Cái này là điều bắt buộc phải chịu.”
“Tô Trạm, cháu nói đi mua cái gì thì đi mua nhanh đi, ở đây có bà với Tiểu Tuyết rồi.”
Tô Trạm không nhúc nhích, anh ta cúi đầu nói: “Cháu để cho người ta đưa tới rồi.”
Bà cụ nhìn thái độ của Tô Trạm thì giận mà không làm gì được: “Tô Trạm, cháu có ý gì đây? Bà sẽ ngược đãi vợ cháu chắc?”
“Không phải thế.”
“Không phải cái gì?” Bà cụ quát ầm lên.
Tần Nhã nghiêng đầu sang chỗ khác, cô ấy nhắm mắt lại với vẻ vô cùng mệt mỏi rồi nói: “Anh không cần mua nữa đâu, em buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
“Muốn mua cái gì?” Bà cụ hỏi.
Tô Trạm dém chăn cho Tần Nhã rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi bà nội, để cô ấy nghỉ ngơi một lát.”
Bà cụ ôm cục tức trong lòng: “Bà hỏi cháu mà cháu vẫn chưa trả lời đấy!”
“Bà muốn cháu trả lời cái gì chứ?” Tô Trạm sắp không nhận ra bà cụ trước mặt rồi, sao bà nội của anh ta lại như biến thành một người khác vậy chứ?
“Không nói thì thôi, dù sao trong mắt cháu cũng không có người bà nội này.” Bà ta nói: “Tiểu Tuyết đẩy bà về nhà đi.”
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
“Ai đến thế? Cháu đi mở cửa.” Trần Tuyết đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là người đi đưa đồ ăn.
Người đưa đồ ăn vẫn đang đội mũ bảo hiểm, cầm theo hộp đồ ăn trong tay: “Ở đây có ai tên là cô Tần Nhã không?”