“Mau ăn cơm đi, không thì nguội mất.” Lâm Tân Ngôn lại thúc giục một tiếng.
Tông Cảnh Hạo đứng lên, đi đến trước bàn, hắn ngẩng đầu nhìn cô: “Em không ăn cùng anh sao?”
“Em chỉ xới một chén cơm thôi, em ra ngoài ăn.”
“Ở đây với anh.” Tông Cảnh Hạo ngồi xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình. Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, nhấn mạnh một lần nữa: “Có một chén cơm thôi.”
“Chúng ta cùng ăn.” Tông Cảnh Hạo hoàn toàn không cảm thấy chuyện gì, hắn gắp thức ăn đưa tới bên miệng cô.
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Hử?”
Tông Cảnh Hạo lại đưa về phía trước một chút, đậu bắp xanh biếc dính lên môi cô: “Không phải là đói bụng à?”
Lâm Tân Ngôn lẩm bẩm trong lòng, cô đâu phải trẻ con mà cần anh đút đâu.
“Không muốn anh đút cho em ăn?” Tông Cảnh Hạo nhìn ngay ra tâm tư của cô.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em là người trưởng thành, anh coi em như trẻ con vậy.”
Tông Cảnh Hạo nhét đồ ăn cô không ăn vào trong miệng, đặt bát đũa xuống: “Em đút cho anh.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Em có thể coi anh như trẻ con.” Hắn ngửa đầu, nháy mắt với cô: “Đút cho anh.”
Lâm Tân Ngôn khẽ giật giật khóe mắt, thế nhưng mà rõ ràng là cô mà không làm, chỉ sợ người đàn ông này sẽ quấn lấy cô không dứt.
Vì mau chóng thoát khỏi hắn, Lâm Tân Ngôn cầm đũa bưng bát lên, kẹp một đũa tôm bóc vỏ đưa đến bên miệng hắn.
Tông Cảnh Hạo há miệng cắn, ngay cả đũa cũng cắn, Lâm Tân Ngôn động đậy hai lần, không lấy ra được, chân mày cau lại, vừa định phát cáu thì Tông Cảnh Hạo buông lỏng ra.
“Ngon.” Hắn cười yếu ớt.
Lâm Tân Ngôn trừng hắn: “Vú Vu làm đồ ăn luôn ngon.”
“Là em đút cho anh ăn ngon.” Hắn nắm cả eo của cô, ngửa đầu, cho cô con tôm bóc vỏ mà Lâm Tân Ngôn vừa đút cho hắn: “Không tin em nếm thử.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô không ăn, đuôi lông mày Tông Cảnh Hạo chau lại: “Sao, ghét bỏ anh à?”
Lâm Tân Ngôn bỏ lỡ ánh mắt của hắn: “Không có.”
“Vậy em ăn đi.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Anh có thể đừng náo loạn…Ô…”
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại, miếng tôm bóc vỏ lại được nhét vào trong miệng cô.
Lâm Tân Ngôn mở to hai mắt nhìn.
Hắn buồn cười: “Có ngọt không?”
Lâm Tân Ngôn không muốn, nhổ ra, Tông Cảnh Hạo phát hiện động tác của cô, nhấc cằm cô lên, tôm bóc vỏ tuột xuống theo thực quản, nồng đậm vị tươi lan tràn trong miệng.
“Đừng mơ chơi xấu.” Ý cười của hắn càng đậm, Lâm Tân Ngôn không nhìn hắn, xúc một muỗng cơm, Tông Cảnh Hạo không đùa cô nữa, nếu làm cô tức giận thật, hắn còn phải dỗ.
Mà lại không biết có thể dỗ được hay không.
Vì một chén cơm, hai người bọn họ ăn hết sạch đồ ăn, Lâm Tân Ngôn mang khay cơm đi, Tông Cảnh Hạo đi tắm.
Vú Vu còn đang sắp xếp hành lý, Trang Tử Khâm đi tắm cho Lâm Hi Thần.
Lâm Tân Ngôn dọn dẹp bát đũa trong phòng ăn tới bồn rửa chén, đeo găng tay, lấy dầu rửa bát rồi rửa chén.
Vú Vu sắp xếp xong, đi tới, trông thấy Lâm Tân Ngôn đang rửa chén thì vội vàng tiến đến: “Ngồi xe cả ngày mệt rồi nhỉ, để đó ta rửa cho. Con đi tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon đi, cho đỡ mệt.”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Không mệt.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
“Không mệt cũng không cần con rửa.” Vú Vu kéo cô ra, cởi găng tay của cô: “Ta thấy thiếu gia có vẻ không vui, con đi đến bên cạnh nó đi.”
Lâm Tân Ngôn không muốn vào phòng, đợi lát nữa lại bị hắn quấn lấy. Cô dứt khoát đứng ở một bên, cầm quả táo đã được rửa sạch, giả bộ vô tình hỏi: “Mẹ của anh ấy…”
Vú Vu ngẩng đầu nhìn cô, dường như hơi kinh ngạc cô bỗng nhắc đến chuyện này: “Con nói là phu nhân?”
Lâm Tân Ngôn khẽ gật đầu: “Vú có thể nói cho con chuyện của bà ấy không?”
Vú Vu lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Được.”
Cô chủ động hỏi chuyện liên quan đến thiếu gia, có phải là mấy ngày cô và thiếu gia ở bên ngoài, tình cảm có tiến triển lớn?
“Ta theo chân phu nhân đến nhà họ Tông, trước kia ta là người hầu nhà họ Văn, về sau phu nhân đến nhà họ Tông, người nhà họ Văn sợ bên này không có ai chăm sóc nên để ta đi theo. Phu nhân và con trai của nhà họ Tông là liên hôn, mặc dù lúc đầu không có tình cảm gì, nhưng mà cũng tương kính như tân, về sau có thiếu gia, tình cảm của họ tốt lên rất nhiều. Sau này nữa, phu nhân sinh bệnh, mất rồi, phu nhân qua đời chưa đến một tháng, ông Tông lại cưới vị sau này.”
Lâm Tân Ngôn gặm một quả táo, chậm rãi nhai trong miệng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện này, cảm thấy có rất nhiều chỗ không giải thích được.
Văn Nhàn chết rồi, thế nhưng Trình Dục Tú nói là bà nghi ngờ đã từng mang thai, vậy bây giờ đứa bé kia đâu?
Người đàn ông lúc trước kia đâu?
Như thể Văn Nhàn chết đi, tất cả đều biến mất.
Mà chuyện vú Vu biết lại càng ít, ngay cả Tông Cảnh Hạo không phải do Văn Nhàn sinh cũng không biết.
“Vú cảm thấy Dục Tú thế nào?” Lâm Tân Ngôn lại hỏi.
Vú Vu nghĩ, nói đúng trọng tâm: “Mặc dù thời gian cô ta gả vào nhà họ Tông không hợp lý, nhưng mà cô ta cũng không phải là người xấu. Có vẻ như sức khỏe cũng không được khá lắm. Đối xử với thiếu gia cũng không trách móc nặng nề hay hãm hại mà lại rất an phận, chủ yếu là, cô ta không sinh con, điều này, ta rất bội phục cô ta, dù sao lúc đó cô ta còn trẻ, một người phụ nữ, cả đời không có con của mình, nhắc tới cũng thật đáng buồn.”
Lâm Tân Ngôn rũ mắt xuống, quả táo bên trong miệng cũng mất cả hương vị. Hôm nay, Trình Dục Tú gọi điện cho cô chính là muốn cô từ bỏ đem lụa the hương vân trình diễn với thế giới.
Lúc trước, ngại áp lực của nhà họ Văn, bị Văn Khuynh dùng tổ nghiệp nhà họ Trình để trao đổi, đổi lấy cuộc hôn nhân với Tông Khải Phong, chỉ vì có thể làm bạn bên cạnh con của mình.
Dù cho, con của bà cũng không biết bà.
Cô biết thì không thể giả bộ như không biết, lúc trước đúng sai, cô không có tư cách đánh giá, nhưng mà nhà họ Văn ỷ thế hiếp người quá đáng.
Hai tay cô không khỏi nắm chặt, cô đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Lâm Tân Ngôn còn muốn hỏi vú Vu chuyện liên quan tới Văn Khuynh.
Bà đã từng ở nhà họ Văn, chắc chắn biết Văn Khuynh, ngay lúc cô muốn há miệng hỏi thì nghe thấy giọng của Trang Tử Khâm.
“Ngôn Ngôn.”
Trang Tử Khâm tắm cho Lâm Hi Thần xong, có thể là đi xe mệt mỏi, lúc này lên giường liền ngủ mất.
Trang Tử Khâm có chuyện muốn nói với con gái, thấy cô ở trong phòng bếp thì gọi cô một tiếng.
Lâm Tân Ngôn nghĩ đến bà có chuyện muốn nói với mình, cô thả quả táo trong tay xuống, đi ra: “Mẹ.”
“Đi với mẹ.” Trang Tử Khâm quay người vào phòng.
Lâm Tân Ngôn cũng đi theo, vào trong phòng, Trang Tử Khâm nói: “Đóng cửa lại.”
Lâm Tân Ngôn đóng cửa lại, ngồi trên mép giường, hỏi: “Mẹ muốn nói gì với con?”
Hai tay Trang Tử Khâm không ngừng nắm chặt, bà không biết mở miệng thế nào, hoặc là mở miệng, Lâm Tân Ngôn nhất định phản đối bà.
“Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, con với hắn tốt chứ?” Trang Tử Khâm quyết định hòa hoãn bầu không khí trước rồi mở miệng.
Lâm Tân Ngôn biết hắn trong lời Trang Tử Khâm là ai.
Vừa hay cô cũng muốn nói quyết định của mình cho Trang Tử Khâm: “Con và hắn rất tốt, con quyết định ở bên hắn.”
“Cũng tốt.” Đây cũng là suy nghĩ của Trang Tử Khâm: “Dù sao cũng là ba của hai đứa trẻ, có lẽ các con có duyên phận, ngay từ đầu đã định sẵn rồi, quanh đi quẩn lại vẫn sẽ trở lại điểm bắt đầu.”
Từ nhỏ đã có hôn ước, trời xui đất khiến sinh con cho hắn.
Có lẽ hết thảy đều đã được định trước từ lâu.
“Ngôn Ngôn…” Trang Tử Khâm muốn nói lại thôi.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói đi, con cũng không phải là người ngoài, con là con gái mẹ mà.” Lâm Tân Ngôn cầm tay bà.
Trang Tử Khâm nhìn con gái, lấy dũng khí: “Mẹ quyết định phục hôn với Lâm Quốc An.