Tông Ngôn Hi ngồi yên bất động.
“Xuống xe đi, tôi không bế nổi cô đâu.” Cố Hiềm cười đùa.
Cô liếc nhìn anh ta, khom người ra khỏi xe, bị Cố Hiềm lôi kéo mới chịu vào nhà hàng.
“Đi hai người.” Bước vào trong cửa, Cố Hiềm nói với nhận viên phục vụ.
“Mời anh chị vào.” Phục vụ làm động tác chào đón.
Nhìn Tông Ngôn Hi mệt mỏi ủ rũ, Cố Hiềm huých nhẹ vào cô: “Vui vẻ lên.”
“Cái gì…” Cô còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Giang Mạt Hàn ngồi cách đó không xa, có vẻ như đang bàn chuyện với ai đó, cảm giác thấy có người nhìn mình, anh ta liền quay qua nhìn lại.
Tông Ngôn Hi lập tức thẳng lưng, tươi cười cất lời chào: “Tổng giám đốc Giang.”
Anh ta gật đầu, ánh mắt nán lại ở Cố Hiềm.
Cố Hiềm cười mỉa trong lòng, kéo Tông Ngôn Hi ngồi xuống ghế.
“Mang hết những món ngon của quán lên.” Cố Hiềm khoát tay.
Tông Ngôn Hi: “…”
Chuyện gì đây?
Anh ta trúng gió à?
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, vội cúi đầu và nói: “Vâng, chúng tôi sẽ mang lên cho anh ngay.”
“Tỏ ra thân mật với tôi một chút.” Cố Hiềm sát lại gần.
Tông Ngôn Hi lui người ra sau: “Tôi không có hứng thú với trẻ con.”
Cố Hiềm nhíu mày: “Cô mới là trẻ con.”
Tông Ngôn Hi không hiểu ý của anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh uống nhầm thuốc à?”
“Không phải chồng cũ của cô đang ngồi kia à? Tôi thấy ánh mắt anh ta vừa nhìn tôi không mấy thiện cảm, nhân cơ hội chọc tức anh ta luôn, cô tỏ ra thân mật với tôi vào.”
Tông Ngôn Hi nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc, nhỏ nhẹ nói với anh từng chữ: “Thân phận hiện giờ của tôi không phải vợ cũ của anh ta.”
Cố Hiềm: “…”
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên xếp đầy bàn một cách nhanh chóng.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cố Hiềm nói: “Cô thanh toán.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Cô có sa sút cũng vẫn giàu hơn tôi.” Cố Hiềm nói dửng dưng.
Tông Ngôn Hi: “…”
“Nhờ việc này, cắt bít tết trong đĩa ra thành miếng nhỏ rồi đút cho tôi.” Cố Hiềm nhướn cằm.
“Anh phải gió à? Hay cụt mất tay rồi?”
“Chồng cũ của cô đang nhìn chúng ta.” Cố Hiềm tươi cười.
Tông Ngôn Hi liếc nhìn qua bên đó, đúng là thấy ánh mắt của Giang Mạt Hàn đang hướng sang bên bàn này.
Nhưng cô cũng không đếm xỉa đến Cố Hiềm mà cúi đầu ăn, xem như hôm nay anh ta bị tâm thần phân liệt.
Cố Hiềm nhìn vẻ mặt làm thinh của cô, ngập ngừng nửa giây rồi bỗng hô lớn: “Em yêu, cẩn thận khéo bỏng!”
Tông Ngôn Hi: “…”
Rất nhiều người đều nhìn về phía họ.
Tông Ngôn Hi ôm trán, chỉ mong sao có một cái hố trên đất để chui xuống.
Hôm nay chắc chắn thần kinh của con người này không được bình thường.
Giang Mạt Hàn và người cùng ăn bàn bạc công chuyện xong xuôi, đứng dậy, đi ra ngoài.
Cố Hiềm chép miệng.
Dùng bữa xong Cố Hiềm đi thanh toán, Tông Ngôn Hi tranh giành: “Để tôi trả.”
“Chỉ là đùa cô, mong cô vui vẻ hơn thôi, ăn có một bữa mà tôi nghèo được chắc?” Anh ta rút thẻ đặt trên quầy thanh toán: “Không lẽ tôi lại để đàn bà con gái mời ăn thật?”
“Chúng ta là bạn.” Tông Ngôn Hi nói.
Quẹt thẻ xong, Cố Hiềm đút thẻ vào ví da: “Đi thôi.”
Hai người sóng bước ra ngoài: “Tâm trạng đã khá khẩm hơn chưa?”
Tông Ngôn Hi cười: “Đỡ nhiều rồi.”
“Thế thì lên xe, tôi đưa cô về.” Cố Hiềm mở cửa xe.
Tông Ngôn Hi không bước lên: “Anh về đi, tôi gọi xe về được.”
Cố Hiềm nhét cả người cô vào xe: “Cô có một thân một mình, buổi tối tôi yên tâm được chắc?”
Tông Ngôn Hi nhìn anh ta: “Gì mà ngang ngược thế?”
“Ngang ngược bằng chồng cũ của cô không?”
Tông Ngôn Hi: “… Anh mà còn thế này thì chúng ta không làm bạn được nữa đâu.” Cô nghiêm mặt.
Cô rất không thích mọi người xung quanh cứ hay nhắc về chuyện đã cũ, nhất là anh ta!
“Tôi sai rồi, nói lỡ lời, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Cố Hiềm tươi cười ngồi vào ghế lái.
Cô thật sự không muốn nghe Cố Hiềm nhắc đến cái tên Giang Mạt Hàn: “Nếu còn có lần sau thì chúng ta tuyệt giao.”
“Giận thật đấy à?” Cố Hiềm rụt rè liếc nhìn cô.
Tông Ngôn Hi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói xem?”
Cố Hiềm khởi động xe, bảo: “Biết rồi.”
“Uống rượu nữa không?” Cố Hiềm hỏi.
“Cố Hiềm, sao anh đáng ghét vậy hả?” Tông Ngôn Hi bực bội: “Lái xe cẩn thận vào.” Rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cố Hiềm biết cô không muốn nói chuyện, cũng không quấy rầy cô nữa.
Một lúc sau, chiếc ô tô đỗ lại trước cửa khách sạn, Tông Ngôn Hi xuống xe, Cố Hiềm hạ kính xuống: “Có cần tôi ở lại cùng không?”
Anh ta đang hỏi một cách nghiêm chỉnh, hôm nay tâm trạng của Tông Ngôn Hi không được tốt, sợ cô ở một mình sẽ thấy lạc lõng, không có ai an ủi.
“Tôi không sao.” Tông Ngôn Hi tươi cười, cô đã điều chỉnh lại được cảm xúc của mình.
Cô đứng bên đường, không vào khách sạn ngay mà nói với Cố Hiềm: “Anh đi đi, tôi nhìn theo anh.”
Cố Hiềm lái xe đi.
Tông Ngôn Hi dõi mắt tiễn anh ta đi khỏi, rồi xoay người đi vào khách sạn thì thấy có bóng người phía sau bồn hoa khách sạn đang quan sát cô, lúc cô quay ra nhìn thì bóng người đó lại rụt vào nấp sau bồn hoa.
Ánh mắt cô trùng xuống, không lẽ Lăng Vi đã ra tay?
Cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Lý Thành Kiệt, hỏi xem anh ta đã sắp xếp ổn thỏa hay chưa, bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh, [Đã sắp xếp ổn thỏa.]
Nhìn dòng tin trả lời, cô cất điện thoại di động, đi về phía siêu thị đối diện khách sạn, cô cố tình kéo dài thời gian để người muốn bắt cô có cơ hội.
Lúc cô mua xong chai nước đi ra, hai người đàn ông đi từ phía đối diện tới bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói với cô: “Chúng tôi là người của anh Kiệt, anh Kiệt đã nói rõ hết với chúng tôi, giờ cô hãy đi cùng chúng tôi.”
Hai người đàn ông đó bắt cô lên xe.
Chiếc xe chạy về nơi hoang vu hẻo lánh, không lâu sau xe đã ra đến vùng ngoại ô, một căn nhà bị thiêu rụi không thể nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Tông Ngôn Hi nhìn ra ngoài cửa xe, hình như nơi này là…