Mục lục
Truyện Mê vợ không lối về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 82: NÓI LÀ AI DẠY CON




CHƯƠNG 82: NÓI LÀ AI DẠY CON



Phòng ngủ với màu chủ đạo là màu xanh lam nhạt, vừa không mất đi tính trẻ con, lại có vẻ càng ấm áp, vừa thấy liền biết chính là được trang trí một cách tỉ mỉ.



Lâm Tinh Tuyệt ngồi ở trên giường, đối diện với cửa sổ, cúi đầu đang xem cái gì đó vô cùng chăm chú, không cảm giác được có người đi vào.



Lâm Tử Lạp nhẹ nhàng đi vào, từ phía sau xem Lâm Tinh Tuyệt đang xem cái gì, sau khi nhìn thấy thứ mà thằng bé dùng Ipad xem là cái gì, Lâm Tử Lạp gần như sụp đổ .



"Lâm Tinh Tuyệt, con đang làm cái gì?!"



Lâm Tinh Tuyệt bị âm thanh bất ngờ xuất hiện dọa sợ, sự tỉnh táo còn sót lại nói cho thằng bé biết rằng phải nhanh chóng tắt trình duyệt web, bằng không bị mẹ thấy, thằng bé liền xong đời.



Thằng bé quá vội vàng nên không cầm chắc Ipad, một tiếng bộp mà rơi trên mặt đất, trang web đang hiển thị ở trên vẫn là trang web mà thằng bé truy cập, Lâm Tinh Tuyệt liền đứng lên đi qua định ngăn cản tầm mắt của Lâm Tử Lạp.



"Mẹ."



Lâm Tử Lạp cầm lấy bả vai của con trai, ngăn thằng bé lại, khom người nhặt Ipad lên, trang đầu của Google vẫn còn hiển thị từ khóa tìm kiếm: Durex có tác dụng gì.



Kết quả tìm kiếm phủ kín cả màn hình, còn có vài tấm hình quảng cáo nam nữ ôm nhau cực kì khó coi.



Thằng bé mới năm tuổi!



Cả người của Lâm Tử Lạp run lên.



"Lâm Tinh Tuyệt, con nói rõ ràng cho mẹ, con như thế nào lại xem mấy thứ này? Ai dạy cho con?!" Lâm Tử Lạp lần này thật sự tức giận rồi.



Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu, biết chính mình đã sai, vội vàng xin lỗi: "Mẹ, con sai rồi."



Sai rồi?



Nhận sai cô sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa à!



Lâm Tử Lạp tắt đi màn hình Ipad, ngồi ở bên giường, hôm nay việc này cô sẽ không bỏ qua như vậy.



"Nói cho mẹ biết, con vì cái gì lại xem mấy cái này, còn nữa, mấy cái này là ai dạy cho con?"



Lâm Tinh Tuyệt ngẫm nghĩ, việc này thằng bé không thể nói ra do thầy được, nói ra là thầy rồi về sau sẽ không giúp thằng bé nữa.



Sau này thằng bé trả thù tên phụ lòng kia, còn cần sự giúp đỡ của thầy.

Thằng bé cúi đầu đan ngón tay, "Con đang chơi trò chơi, quảng cáo bỗng nhiên nhảy ra, gọi là Durex, con liền Google một chút nhìn xem đó là cái gì, có tác dụng gì."



"Thật không?" Lâm Tử Lạp rõ ràng không tin.



"Vậy con nói cho mẹ biết chuyện này là sao." Lâm Tử Lạp tìm thấy cái tin tức kia, đưa tới trước mặt thằng bé: "Nói thử đi, tại sao làm như vậy, còn có, là ai dạy con làm như vậy."



Lâm Tử Lạp không tin một mình thằng bé có thể làm được chuyện như vậy.



Lâm Tinh Tuyệt đầu tiên phủ nhận có người giúp chính mình: "Cái này đúng là con làm, nhưng mà không có ai dạy con, là con tự mình muốn làm như vậy."



Lâm Tử Lạp cười lạnh: "Vậy con lại nói thử xem, tại sao con muốn làm như vậy?"



Lâm Tinh Tuyệt đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: "Con chơi trò chơi, nhìn thấy quảng cáo này, từ Google mà biết được nó có tác dụng gì, lúc đi ăn cơm, con nhìn thấy tên khốn đó, liền ra siêu thị mua về, cố ý nói là ông ta làm rớt, làm cho ông ta mất mặt xấu hổ."



Thật ra thằng bé là vừa mới xem Google, mới biết được đó là cái gì, dùng để làm gì.



Lâm Tinh Tuyệt giải thích sự việc không có sơ hở nào, không ai dạy thằng bé, đều là tự thằng bé làm.



Lâm Tử Lạp càng thêm tức giận, một đứa trẻ 5 tuổi như thằng bé, như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy?



"Con, tại sao con chán ghét ông ta như vậy? Lần trước con đã làm một lần rồi ——"



“Con chính là chán ghét ông ta!" Lâm Tinh Tuyệt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Ông ta bắt nạt mẹ của con, con chính là muốn ông ta mất mặt, mất mặt xấu hổ!"



Lâm Tử Lạp nhíu mày, thằng bé trước kia không phải như vậy, chuyện này của Tông Triển Bạch, thằng bé giống như ghi tạc trong lòng.



Như vậy hoàn toàn không tốt.



"Về sau không được làm như vậy nữa."



"Không, ông ta chính là một tên khốn, tại sao con không thể trả thù ông ta?" Lâm Tinh Tuyệt không phục, tên phụ lòng đó vứt bỏ họ, chẳng lẽ còn phải tôn trọng ông ta?



Không có khả năng!



Lâm Tử Lạp không nghĩ tới thằng bé thế nhưng sẽ phản ứng mạnh như vậy, cau mày, kiên nhẫn nói với thằng bé: "Tinh Tuyệt, con làm như vậy không đúng."



"Ai nói không đúng!" Lâm Tinh Tuyệt cho rằng Tông Triển Bạch là tên phụ lòng vứt bỏ thằng bé và mẹ.



Lần này trở về, chính là muốn trả thù ông ta.



Không làm cái gì cả, thằng bé trở về còn có ý nghĩa gì?



Lâm Tử Lạp cũng nổi nóng: "Nói, con sai rồi."



"Không có sai."



Lâm Tử Lạp liền giơ tay lên, muốn đánh thằng bé, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt non nớt của con trai, cô cuối cùng lại không thể đánh được.



Lâm Tử Lạp dưới cơn phẫn nộ liền thu Ipad, đồng hồ thông minh của thằng bé, tất cả sản phẩm điện tử đều thu hết: "Hôm nay không được ăn cơm, tự mình kiểm điểm, khi nào biết sai rồi, thì khi đó ăn cơm."



Lâm Tinh Tuyệt không phản bác, dù sao cậu sẽ không thuận theo lời của mẹ nói, không gây phiền toái cho Tông Triển Bạch.

Không ăn thì không ăn, 2 bữa cơm không ăn cũng không chết đói được.



Nhưng mà mẹ thu đồng hồ thông minh của thằng bé rồi, sau này thằng bé không có cách nào liên lạc được với thầy.



"Con làm sao vậy, tức giận như vậy?" Trang Kha Nguyệt nhìn thấy con gái đi ra, hỏi.



Cô rất ít khi nói chuyện lớn tiếng với Lâm Tinh Tuyệt như vậy, lần này vẫn là lần đầu tiên.



"Mẹ, sau này mẹ ở nhà chăm sóc cho bọn nhỏ, không được cho thằng bé ra ngoài." Lâm Tử Lạp đem mấy món đồ thu được đều bỏ vào ngăn kéo khóa lại.



Sau đó giúp Trang Kha Nguyệt dọn dẹp phòng ở.



Trong nhà cái gì cũng có, chẳng qua là sắp xếp một chút đồ họ mang đến mà thôi.



"Thằng bé là con nít, có cái gì đáng để con tức giận như vậy, hơn nữa Tuyệt đã rất là hiểu chuyện, thằng bé đã trưởng thành hơn rất nhiều so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi với thằng bé rồi."



"Thằng bé chính là quá mức trưởng thành, bây giờ mới không nghe lời, con nít vẫn là cần có dáng vẻ của con nít." Lâm Tử Lạp vừa nhớ đến mấy món đồ đó của Lâm Tinh Tuyệt, liền vô cùng tức giận.



Lâm Tử Lạp rất ít khi tức giận như vậy, có lẽ là Lâm Tinh Tuyệt thật sự đã phạm lỗi sai gì rồi.



Trang Kha Nguyệt cố ý chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: "Đợi lát nữa mẹ đi siêu thị, mua chút đồ, thuận tiện mua chút hoa tươi trở về, trong nhà liền có sức sống rồi."



Bà đem cúp của Lâm Tử Lạp được thưởng bày ra, quay đầu lại nhìn con gái: "Con có cái gì cần mua không? Mẹ giúp con mua về."



Vừa trở về, có rất nhiều đồ cần mua, Lâm Tử Lạp viết một tờ giấy đưa cho Trang Kha Nguyệt: "Con cần mấy cái này."



Trang Kha Nguyệt cầm qua liếc một cái, giữ lấy: "Viết ra tốt hơn, sẽ không quên."



"Từ khi trở về con vẫn chưa nghỉ ngơi chút nào, hẳn là mệt rồi đi? Đợi lát nữa đi ra ngoài mẹ dẫn theo 2 đứa nhỏ, con ở nhà ngủ một chút đi." Trang Kha Nguyệt mở chiếc xe nhỏ của Lâm Huệ Tinh ra, đợi lát nữa đi ra ngoài đẩy cô bé tiện hơn chút.



Lâm Tử Lạp quả thật có hơi mệt, nhưng mà lại lo lắng Trang Kha Nguyệt dẫn theo đứa nhỏ không tiện: "Ở lại trong nhà con chăm sóc cho."



"Mẹ cũng không phải chưa từng dẫn theo 2 đứa nhỏ ra ngoài."



Ở nước A đều là Trang Kha Nguyệt chăm sóc 2 đứa nhỏ, Lâm Tử Lạp gật gật đầu: "Đừng dẫn theo Tinh Tuyệt, cho thằng bé ở nhà tự mình kiểm điểm."



Trang Kha Nguyệt xoay người lại: "Mẹ biết rồi, con đi ngủ đi."



Trang Kha Nguyệt thu dọn xong, đem Lâm Huệ Tinh vẫn còn đang ngủ bỏ vào trong xe đẩy, sau đó đi gọi Lâm Tinh Tuyệt, giờ phút này, Lâm Tinh Tuyệt còn đứng ở bên giường, tư thế đứng giống như lúc Lâm Tử Lạp đi, chưa từng thay đổi.



Trang Kha Nguyệt đi qua vò vò tóc của thằng bé: "Chọc mẹ con tức giận rồi hả?"



Lâm Tinh Tuyệt cúi đầu không nói lời nào.



Trang Kha Nguyệt thở dài một hơi: "Không có việc gì, mẹ con sẽ không thật sự giận con đâu, đi theo bà đi ra ngoài, bà dẫn con ra ngoài xem thử, xem thử siêu thị trong nước có giống với siêu thị ở nước A không."



"Mẹ của con ——"



"Mẹ của con đi ngủ rồi, hơn nữa bà dẫn cháu ngoại của bà đi ra ngoài, con bé có thể nói cái gì?" Trang Kha Nguyệt lời lẽ hùng hồn nói: "Con bé là mẹ của con có thể quản con, nhưng bà là mẹ của mẹ con, con bé còn có thể không nghe lời của bà nói?"



Lâm Tinh Tuyệt cười cười, dùng sức mà gật gật đầu, thằng bé đang muốn đi ra ngoài xem thử thành phố này.



Chỗ ở này lựa chọn thật là tốt, chẳng những cách cửa hàng gần, cách trung tâm thương mại cũng rất gần.



Lúc ra đường Lâm Huệ Tinh liền tỉnh dậy biết phải đi ra ngoài, cực kì vui mừng.



Bọn họ trước tiên đến lầu một, nơi này là nơi bán đồ ăn, Trang Kha Nguyệt định mua chút rau dưa và thịt.



"Con muốn ăn cái này." Lâm Tinh Tuyệt chỉ vào tôm càng xanh nói.



Má Vương cũng ở chỗ này mua đồ ăn, nghe thấy âm thanh trong trẻo non nớt, ngẩng đầu, liền thấy cậu nhóc đối diện với mình, diện mạo đó tuấn tú cực kỳ, đặc biệt là cặp mắt giống với cậu chủ lúc nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK