CHƯƠNG 70: KHÔNG THỂ BỎ QUA CHO NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẠC TÌNH KIA
Thái độ của Lâm Tử Lạp vô cùng cứng rắn, cô nói rất rõ nếu anh ta không đến thì cô cũng sẽ đi.
Cô vốn đang tức giận Quang Kình điều tra mình, Tông Triển Bạch lại còn dùng đứa bé uy hiếp cô, trong lòng không vui, hiện tại Quang Kình lại từ chối cô.
Thái độ vui vẻ mới là lạ.
Quang Kình nghe vậy thì không dám không tới.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, không đến mười phút đã xuất hiện ở cửa, có lẽ anh ta ở chỗ cách khách sạn không xa.
Lâm Tử Lạp nghe tiếng gõ cửa thì đi ra mở cửa, Quang Kình đứng ở cửa cười xấu hổ: “Cô Lâm…”
Lâm Tử Lạp không để ý tới anh ta, cô xoay người vào phòng chỉ vào đống thuốc trên bàn nói cho anh ta cách dùng thế nào.
Quang Kình cau mày: “Cô nói cái gì?”
Tông Triển Bạch bị thương?
Sao có thể chứ?
Quang Kình rõ ràng không tin.
Lâm Tử Lạp không có thời gian nói nhảm với anh ta: “Anh không tin thì tự nhìn đi, hiện tại tôi phải trở về.”
Lâm Tử Lạp nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.
Quang Kình đứng ở đầu giường đi qua đi lại hai vòng, anh ta vẫn tò mò vì sao Tông Triển Bạch lại bị thương?
Cuối cùng sự tò mò chiến thắng lý trí, anh ta đưa tay vén chăn trên người Tông Triển Bạch xuống kiểm tra xem, nhưng anh ta còn chưa vén chăn lên thì người đàn ông vốn nhắm hai mắt bỗng nhiên mở ra: “Cậu đang làm gì?”
Quang Kình: “…”
“Ưmm-- tôi, tôi nghe nói anh bị thương…”
Tông Triển Bạch đẩy tay anh ta ra nhìn xung quanh phòng, anh thấy chỉ có một mình anh ta thì nhíu mày lại, người phụ nữ kia đâu rồi?
Quang Kình nhìn ra thắc mắc của Tông Triển Bạch nên hỏi: “Anh tìm cô Lâm sao?”
Tông Triển Bạch im lặng không nói, giống như ngầm thừa nhận.
“Buổi sáng cô ấy gọi cho tôi đến đây, sau đó cô ấy đi rồi.” Quang Kình nói xong, vẫn tò mò nhìn anh.
Tối hôm qua Lâm Tử Lạp chắc chắn ở đây, chẳng lẽ Tông Triển Bạch bá đạo làm chuyện đó, Lâm Tử Lạp phản kháng nên làm cho anh bị thương sao?
Quang Kình càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Bị phụ nữ làm cho bị thương?
Quang Kình tự động suy diễn hình ảnh tối hôm qua Tông Triển Bạch bị từ chối thì trên mặt không khỏi nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Tông Triển Bạch ngồi dậy.
“Không có.” Quang Kình vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tông Tổng, sao anh lại bị thương? Khụ khụ… do cô Lâm phản kháng gây ra sao?”
“…”
Tông Triển Bạch trầm mặt: “Cút! Cậu đi lấy cho tôi một bộ quần áo sạch đến đây.”
Thật sự bị từ chối?
Quang Kình muốn cười.
Anh ta rất muốn nhìn dáng vẻ Tông Triển Bạch ăn quả đắng.
Còn có người phụ nữ từ chối anh?
Má ơi, đúng là một chuyện hiếm có, nhưng anh ta không nhìn thấy được.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Tông Triển Bạch vén chăn xuống giường, trên người chỉ mặc quần lót, trên người quấn băng gạc, giọng điệu nặng nề đi về phía Quang Kình: “Rất buồn cười sao?”
Quang Kình há miệng rồi thở mạnh ra, quyết đoán lắc đầu: “Không buồn cười, không buồn cười chút nào, tôi đi lấy quần áo cho anh.”
Anh nói xong thì xoay người chạy đi.
Anh ta sợ mình chạy chậm một bước thì Tông Triển Bạch tìm mình tính sổ.
Tông Triển Bạch rót nước uống, anh nhìn ghế dựa bên cạnh mép giường, dường như có thể thấy đêm qua Lâm Tử Lạp dựa vào ghế ngủ.
Hình như cô còn nói chuyện với anh, nhưng anh không nghe rõ.
Có lẽ cô không đi, ở lại chăm sóc cho anh cũng làm cho tâm trạng của anh rất tốt.
Lâm Tử Lạp không ngủ một đêm kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, Trang Kha Nguyệt chăm sóc hai đứa nhỏ nên rất tốt, cô tắm xong thì thay bộ đồ mới rồi đi qua phòng gặp con, Lâm Huệ Tinh vẫn còn ngủ say, miệng nhỏ chu lên, khuôn mặt đỏ bừng giống như búp bê đang ngủ, Lâm Tử Lạp hôn lên mặt con gái một cái mới ra khỏi phòng.
Lâm Tinh Tuyệt đã dậy, đang rửa mặt trong phòng vệ sinh.
“Tối hôm qua con không về là vì chuyện công việc sao?” Trang Kha Nguyệt mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp nhìn con gái.
Lâm Tử Lạp chột dạ không dám nhìn bà, cô quay đầu nhìn nơi khác: “Vâng, chuyện ở cửa hàng.”
Trang Kha Nguyệt nhìn dáng vẻ chột dạ của con gái: “Hôm qua con về thì mẹ nhìn thấy con lên một chiếc xe khác.”
Lâm Tử Lạp há miệng, không biết giải thích thế nào, sao cô lại quên mất tối hôm qua Tông Triển Bạch lái xe đến cửa nhà chứ?
Cho nên Trang Kha Nguyệt nhìn thấy được cũng không kỳ lạ.
“Đàn ông kia là người kia nhà họ Tông sao?” Mặc dù bà hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.
Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Vâng.”
“Sao con còn dây dưa với cậu ta?” Trang Kha Nguyệt chỉ tiệc rèn sắt không thành thép nói: “Hai đứa đã ly hôn không còn quan hệ gì nữa, Khiếu Thiên rất tốt, sao con không biết quý trọng, cứ phải đợi mất cả chì lẫn chài thì con mới vui phải không?”
“Con không có.” Lâm Tử Lạp định giải thích.
Cô không muốn có quan hệ gì với Tông Triển Bạch.
Cô biết rõ thân phận của mình.
Cô cũng không quên dáng vẻ dứt khoát của anh lúc nói chuyện ly hôn.
“Không có là tốt nhất, mẹ nói cho con biết mẹ tuyệt đối không đồng ý cho con và cậu ta có bất cứ quan hệ gì!” Trang Kha Nguyệt hiếm khi nghiêm túc nói chuyện với con gái như vậy.
Nhưng bà không thể mặc kệ chuyện này.
Dù sao Lâm Tử Lạp cũng trẻ tuổi, khó tránh khỏi bị tình cảm làm cho mờ mắt.
Cô sinh con, nếu người đàn ông kia có thể chấp nhận cô thì lúc trước sẽ không ly hôn với cô.
Cô gặp tai nạn xe, sinh hai đứa nhỏ không dễ dàng nên Trang Kha Nguyệt sợ cô lại chịu tổn thương.
Lâm Tinh Tuyệt đứng ở cửa phòng vệ sinh, cậu mở to hai mắt, bà ngoại đang nói cái gì vậy?
Người đàn ông kia là chồng trước của mẹ sao?
Người đàn ông bạc tình kia đã vứt bỏ mẹ, vứt bỏ cậu và em gái?
Trong suy nghĩ của Lâm Tinh Tuyệt, nếu Tông Triển Bạch là chồng trước của mẹ thì cũng là ba của cậu và em gái.
Cậu nắm chặt tay nhỏ, hận không thể đánh Tông Triển Bạch một trận.
Không, cậu nhất định không thể bỏ qua cho người đàn ông bạc tình kia!
“Tinh Tuyệt, con suy nghĩ gì đấy? Không mau đến đây ăn cơm sao?” Trang Kha Nguyệt bưng bữa sáng lên bàn thì nhìn thoáng qua Lâm Tinh Tuyệt đứng ở cửa phòng vệ sinh, bà gọi cậu một tiếng.
“Vâng.” Lâm Tinh Tuyệt dùng chân ngắn nhỏ chạy tới.
Lâm Tử Lạp ôm cậu lên ghế rồi bóc trứng gà cho cậu.
Lâm Tinh Tuyệt nhìn sườn mặt của Lâm Tử Lạp, cậu không hiểu mẹ xinh đẹp như vậy, vì sao người đàn ông bạc tình kia lại vứt bỏ cô chứ?
Mắt mù sao?
Lâm Tử Lạp bóc trứng gà xong thì đặt vào đĩa đồ ăn của Lâm Tinh Tuyệt: “Con nghĩ gì vậy? Tập trung ăn cơm.”
Lâm Tinh Tuyệt đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Mẹ ăn đi.”
Lâm Tử Lạp giả vờ không vui, cầm trứng gà đưa cho cậu: “Con đang phát triển lại không có dinh dưỡng thì không thể cao được, con muốn biến thành chú lùn sao?”
“Không đâu, hiện tại chiều cao của con đã vượt qua phạm vi bình thường, con nhất định có thể cao đến một mét chín.”
Trang Kha Nguyệt cười một tiếng: “Một mét chín quá cao, một mét tám là được.”
“Không muốn, con nhất định phải cao đến một mét chín.” Lâm Tinh Tuyệt nghiêm túc nói.
Người đàn ông bạc tình kia cao một mét tám mươi lăm, cậu nhất định phải cao hơn ông ta, sau đó cậu sẽ đánh ông ta một trận!
Trang Kha Nguyệt chỉ cho rằng cậu nói đùa, làm sao có thể ngờ được cậu lại có suy nghĩ sâu xa như thế.
Lâm Tử Lạp uống sữa bò xong thì đưa tay sờ đầu con trai: “Muốn cao lớn là chuyện tốt, nhưng trước tiên phải ăn cơm thật nhiều mới có thể cao lên.”
“Con biết rồi.” Lâm Tinh Tuyệt kiên định gật đầu.
Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Mẹ, con đến cửa hàng đây.”
“Ừ.” Trang Kha Nguyệt vốn muốn dặn dò cô một câu, nhưng bà thấy Lâm Tinh Tuyệt ở đây nên không nói.
Đứa bé này còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại rất nhạy cảm.
Bà sợ cậu nghe được cái gì.
Lâm Tử Lạp lái xe đến LEO.
Tối hôm qua cô không cầm tài liệu về nên định đến văn phòng xem, nhưng cô vừa vào cửa thì sắc mặt Tạ Na nghiêm trọng đi tới: “Bà William đang chờ chị ở văn phòng.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Tử Lạp hiểu rõ trợ lý đã đi theo mình rất lâu.
Nếu không xảy ra chuyện gì thì sắc mặt cô sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Tạ Na không biết nói thế nào: “Chị đi vào sẽ biết.”
Lâm Tử Lạp liếc cô một cái rồi đi về phía văn phòng.
Lâm Tử Lạp đi đến trước cửa thì đưa tay gõ cửa.
Cô nghe thấy bên trong lên tiếng thì mới đẩy cửa vào.