Hôm trước mặc thử váy, xác định lớp trang điểm mất cả một ngày, buổi tối không có Tông Cảnh Hạo ở bên cạnh thì cô bị mất ngủ, kết quả là hơn tám giờ sáng cô vẫn chưa tỉnh.
Bởi vì có một phong tục rằng đêm trước lễ kết hôn hai người không được gặp mặt, nên Tông Cảnh Hạo đã không ở nhà cả ngày hôm qua, ban đêm phải ngủ ở khách sạn.
Chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu đã đến biệt thự, Tần Nhã chạy lên lầu, kéo Lâm Tân Ngôn đang ngủ say trong chăn: “Hôm nay là ngày cưới của em, em còn có thể ngủ quên được sao?”
Lâm Tân Ngôn sững sờ mở mắt ra, chợt nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Nhã: “Đã đến giờ chưa chị?”
Tần Nhã: “…”
“Vậy em định mặc đồ ngủ đến lễ đường sao? Mọi người đang đợi em, mau đứng dậy.” Tần Nhã bất đắc dĩ.
Cô dâu mới này thật khiến người ta lo lắng.
Lâm Tân Ngôn trở nên tỉnh táo, dụi mắt hỏi: “Mấy giờ rồi hả chị?”
“Đã gần chín giờ rồi, em còn chưa trang điểm hay thay quần áo, em muốn làm cái gì vậy? Nếu không muốn kết hôn, bây giờ chị sẽ lập tức gọi điện thoại cho chồng em.” Tần Nhã cố ý trêu chọc cô.
Lâm Tâm Nhiên xuống giường rửa mặt, lúc mới tỉnh lại, Tần Nhã kéo cô: “Đi thôi, để chuyên gia trang điểm đeo trang sức cho em.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Vẫn còn thời gian, đừng nóng lòng như vậy, dù sao chạy cũng không thoát.” Lâm Tân Ngôn đỡ bụng, bước ra ngoài theo bước chân của cô ấy.
Tần Nhã dừng lại, sau đó nhìn lại cô: “Cái gì mà chạy không thoát?”
“Chú rể.” Lâm Tân Ngôn trả lời như một lẽ đương nhiên.
Tần Nhã: “…”
Cô ấy nâng trán cười khúc khích: “Haha, em đang nói đến “bảo hiểm” trong bụng đúng không?”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Em đùa thôi, chúng ta đi.”
Cô về phòng đánh răng rồi đi xuống nhà.
Trong suốt quá trình đó, Tần Nhã lặng lẽ quan sát, trong lòng thầm nghĩ, bộ dạng này của cô bị Tông Cảnh Hạo nhìn thấy thì tốt rồi.
Cô dâu của cậu đã nhắm cậu rồi, căn bản sẽ không thả cậu đi.
Nếu cậu ta biết, không biết sẽ nói gì.
Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi là con cô dâu chú rể nên phải trang điểm và thay quần áo.
Hôm nay Diêu Thanh Thanh cũng đến giúp, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Lâm Nhụy Hi. Diêu Thanh Thanh giúp Lâm Hi Thần mặc lễ phục, một bộ vest màu đen, tùy chỉnh theo chiều cao và cân nặng của cậu bé, cắt may rất vừa vặn, sơ mi trắng có viền cổ màu đen, hoa cổ áo trông giống như một quý ông nhỏ.
“Chị.” Nghe thấy tiếng bước chân Lâm Tân Ngôn đi đến, Diêu Thanh Thanh mỉm cười chào hỏi.
Lâm Tân Ngôn cũng cười.
“Làm tóc trước đi.” Chuyên viên trang điểm đang làm việc, Tần Nhã kéo Lâm Tân Ngôn lên ghế và yêu cầu nhà tạo mẫu tạo kiểu tóc cô dâu trước cho cô.
Sau đó lại trang điểm.
Nhà tạo mẫu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ đợi Lâm Tân Ngôn đến là cô ấy đã lấy máy uốn tóc ra, kiểu tóc đã quyết định từ trước rồi, bây giờ cứ thực hiện là được.
Nhà tạo mẫu búi hết tóc lên, để lại một lọn trên trán rồi dùng máy uốn tóc cuộn lại, sử dụng kỹ thuật tết hai bên công nghệ cao, cô ấy tết toàn bộ tóc, hai bên giống nhau, cuối cùng buộc ra sau đầu.
Tần Nhã lấy chiếc vương miện ra khỏi hộp bí mật và đưa cho nhà tạo mẫu, khi thử tạo kiểu đã dùng một chiếc vương miện kim cương giả, nhưng chiếc này là thật.
Đôi mắt của nhà tạo mẫu sáng lên: “Là một nhà tạo mẫu nổi tiếng, tôi đã thực hiện tạo kiểu tóc cho nhiều cô dâu. Tôi đã nhìn thấy nhiều vương miện, hầu hết đều được đặt làm riêng. Mặc dù chúng đều là kim cương thật nhưng không có chiếc nào có nhiều và lớn như vậy. Màu sắc quá đỉnh, đẹp thật, nhìn không khác gì hàng thủ công trong nước, độ khéo léo của chiếc vương miện này thật sự đạt đến trình độ những thợ thủ công hàng đầu của các nước phương Tây.”