Mục lục
Truyện Mê vợ không lối về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 609: Người xa lạ thân thuộc
Tuy nhiên, Tần Nhã cũng không thèm nhìn anh ấy mà chỉ chống cằm một cách thờ ơ hờ hững: “Tôi không quen anh ta.”
Một câu nói này đã phân rõ ranh giới giữa hai người.
Tô Trạm nghe vậy thì trong lòng chợt cảm thấy đau nhói, sau đó anh ngẩng mặt lên rồi cười: “Chúng ta là hai người xa lạ thân thuộc sao?”
Tần Nhã cũng cười hỏi: “Chúng ta từng quen biết nhau à? Tại sao tôi lại không nhớ nhỉ?”
Tô Trạm không có cách nào thích nghi được với thái độ dửng dưng của Tần Nhã, vì vậy anh mím chặt môi rồi ngồi xuống ghế: “Nếu việc làm tôi đau lòng có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, vậy thì cô cứ làm tiếp đi.”
“Anh không đáng để tôi khiến anh đau lòng, bởi vì trong lòng tôi, anh cũng không là gì cả. Tôi cũng không có bất cứ tình cảm nào dành cho anh, cho nên tôi cũng đâu thèm hận anh làm gì. Tôi chỉ chán ghét người như anh mà thôi.”
Khi Tần Nhã nói những lời này thì hai bàn tay đang để dưới bàn của cô bỗng dưng siết chặt lại với nhau, móng tay cũng gần như cắm sâu vào da thịt bên trong lòng bàn tay, chỉ có nỗi đau này mới có thể khiến cô giữ vững được sự bình tĩnh của mình.
Thực tế thì cô hận anh đến mức muốn tát cho mấy cái.
Lúc này, Lâm Tân Ngôn đã lấy sữa xong nên đi ra thì cô lại tình cờ nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Tần Nhã, tuy rằng cô ấy rất bình thản, nhưng những động tác nhỏ kia cũng đủ cho thấy trong lòng cô ấy không thờ ơ như vẻ bề ngoài.
‘Nếu thật sự em không có chút tình cảm nào với Tô Trạm thì làm sao có thể có những hành động như vậy?
Em ấy đang giấu điều gì trong lòng? Nếu đã thực sự buông tay thì sao em còn làm ra mấy việc làm tổn thương người khác và chính mình đến thế?’
Cô hít một hơi thật sâu rồi giả vờ như không nhìn thấy gì, sau đó đi đến rót sữa cho hai người kia, lúc rót vào ly cho Tô Trạm thì đột nhiên cô hỏi: “Bà nội có khỏe không?”
Cô cố tình chuyển sang chủ đề khác để cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này.
“Bà vẫn cần người khác chăm sóc cho mình.” Bà nội hoàn toàn không thể tự chăm sóc cho bản thân, có điều bà đã nói được chứ không như trước đây.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Nhớ chăm sóc cho bà thật tốt.”
Tô Trạm cũng gật đầu: “Tôi sẽ làm như vậy bởi vì bà là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho bà.”
Tông Cảnh Hạo bước đến ngồi xuống chiếc ghế chủ tọa, sau đó anh liếc nhìn Tô Trạm một cái mà không nói gì cả.
Tô Trạm cười cười: “Lần sau tôi sẽ gọi cho Bồi Xuyên, không quấy rầy anh nữa đâu.”
Tông Cảnh Hạo cầm ly sữa tươi mà Lâm Tân Ngôn rót cho anh rồi khẽ liếc Tô Trạm một cái, anh cứ có cảm giác người kia hình như cố tình muốn đến chỗ này thì phải.
Mà cũng đúng, Tần Nhã đang ở đây, nếu anh ấy không tìm mọi cách đến nơi này cho bằng được thì mới là chuyện lạ đó.
Anh cũng không vạch trần mà chỉ hỏi: “Hôm qua có uống rượu hả?”
Tô Trạm đột nhiên giật bắn mình, dù hôm qua anh ấy có uống nhiều hơn ngày thường nhưng đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo, cho nên có thể nói là anh ấy đã cố tình yêu cầu người phục vụ gọi vào số điện thoại di động của Tông Cảnh Hạo.
Bằng không thì làm sao có thể trùng hợp đến thế được? Danh bạ của anh ấy lưu quá trời số điện thoại, vậy mà chỉ cần gọi một phát là trúng ngay Tông Cảnh Hạo rồi.
“Chuyện này mà cũng phải nói dối sao?” Tô Trạm không chịu thừa nhận.
Tông Cảnh Hạo nhìn Tô Trạm bằng một ánh mắt đầy ẩn ý: “Chuyện này anh biết rõ là được.” Anh cũng không có thời gian để xen vào chuyện của người khác, sau đó thì anh vươn tay cầm quả trứng trên đĩa lên rồi bóc cho con gái mình, anh hỏi: “Con muốn học vẽ sao?”
Tông Ngôn Hi gật đầu ngay lập tức: “Vâng ạ.”
Cô bé thật sự cảm thấy việc vẽ tranh rất thú vị, đặc biệt là khi nhìn thấy tranh của mình giống y như thật thì lại cảm thấy tự hào không thôi.
“Hôm nay ba sẽ dẫn con đi ra ngoài tìm một lớp học vẽ, con có muốn đi không?”
“Thật ạ?” Tông Ngôn Hi không thể tin được.
Baa còn hỏi cô có muốn đi không sao? Điều này khiến cô cực kỳ kinh ngạc, ba là người lớn nên tất nhiên có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, làm sao có thời gian dẫn cô ra ngoài được cơ chứ?
“Đương nhiên.” Anh đã gọi điện cho Quang Kính để nói rằng hôm nay mình sẽ không đến công ty, anh cũng nhắc nhở anh ta không cần liên lạc trừ phi có chuyện gấp xảy ra.
Hôm nay anh sẽ dành cả ngày để ở bên con gái.
“Oa, vui quá đi mất.” Cô bé sung sướng nhảy xuống ghế rồi chạy tới ôm lấy chân của anh: “Ba thật tuyệt vời.”
Tông Cảnh Hạo lấy tay xoa đầu Tông Ngôn Hi rồi ngắm nhìn sự vui vẻ của cô bé, xem ra về sau anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho con cái mình.
Người vui nhất sáng nay chính là Tông Ngôn Hi, tất nhiên rồi! Bởi vì ba cô chuẩn bị dẫn bọn cô ra ngoài chơi đấy.
Ăn sáng xong, Tô Trạm lái xe rời khỏi biệt thự của Tông Cảnh Hạo.
“Em đi với bọn anh nhé?” Tông Cảnh Hạo đứng dựa vào cửa nhìn cô.
Lâm Tân Ngôn đang bôi kem chống nắng cho hai đứa nhỏ thì ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ba ba con đi thôi, hôm nay em hơi mệt nên không muốn ra ngoài.”
Mọi người đi hết thì cô mới có thời gian trò chuyện với Tần Nhã chứ.
Bây giờ đứa con trong bụng Lâm Tân Ngôn càng ngày càng lớn, cho nên cô cảm thấy mệt mỏi là chuyện bình thường. Mặc dù Tông Cảnh Hạo rất muốn vợ mình đi theo, nhưng khi nghe cô nói mệt thì anh cũng không ép nữa, anh không muốn cô gặp phải chuyện gì nên hỏi: “Em có cần mua gì không? Anh có thể tiện đường mua giúp em.”
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn ăn dưa hấu.”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.” Cô lắc đầu, sau đó sẵn tiện nhắc nhở anh: “Có thời gian thì dẫn tụi nhỏ đi chơi nhiều một chút.”
Tông Cảnh Hạo gật đầu.
Anh tự mình ôm hai đứa nhỏ bỏ vào xe, còn Lâm Tân Ngôn thì tiễn bọn họ ra cửa, đợi đến lúc chiếc xe khuất bóng khỏi tầm mắt thì cô mới xoay người trở vào nhà.
Lúc này, Vương Hân Hoan và vú Vu đang dọn dẹp nhà cửa, bởi vì không gian quá lớn nên hầu như ngày nào cũng phải lau chùi sạch sẽ mới không bị bám đầy bụi bẩn. Vì vậy, Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã cũng không tiện nói chuyện trong phòng khách nên mới đổi sang phòng ngủ.
Tần Nhã vừa ngồi xuống giường thì lập tức hỏi: “Chị muốn nói chuyện gì với em vậy?”
‘Nếu không thì chị cũng đâu có ở nhà làm gì, dù sao thì việc cả nhà đi chơi cùng nhau cũng là chuyện hiếm có xảy ra.’
“Nói cho chị biết đi, em rốt cuộc đang gặp vấn đề gì hả?” Lâm Tân Ngôn nghiêm túc nhìn cô ấy.
Tần Nhã sờ sờ chăn bông: “Em thì gặp phải vấn đề gì chứ?”
“Nhìn vào mắt của chị rồi nói.” Lâm Tân Ngôn trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Nếu không có chuyện gạt chị thì nhìn thẳng vào mắt chị đi.”
Cô không phải muốn ép bức Tần Nhã, cô chỉ sợ bạn mình đang giấu kín chuyện gì đó mà thôi, nếu đè nén nhiều chuyện trong lòng quá lâu thì sẽ không tốt chút nào.
Nói ra mọi chuyện thì sẽ khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tần Nhã không dám nhìn thẳng vào cô mà vẫn bướng bỉnh nói: “Em không sao thật mà, chị nghĩ nhiều rồi.”
“Chị cũng mong là do chị đã nghĩ nhiều, nhưng biểu hiện của em lại khiến chị cảm thấy rất bất an.” Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Ngay cả chị mà em cũng không tin sao?”
Tần Nhã cúi đầu.
Lúc này, mắt cô đã đỏ hoe, cổ họng cũng nghẹn lại mà không nói được lời nào, cô cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa.
Tần Nhã nhớ lại lúc vừa mới biết được tin tức đó thì bản thân cô đã tuyệt vọng biết bao nhiêu, cô không còn đủ dũng khí để sống, thậm chí cô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa.
Sau khi trải qua sự thống khổ đến tột cùng thì cô đã học được cách trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy thì khi gặp Tô Trạm, cô mới có thể nhẫn nhịn và bình tĩnh đến thế.
Tần Nhã tự tin đối mặt với Tô Trạm, thế nhưng cô lại quên mất người bạn của mình là Lâm Tân Ngôn.
Cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, tự sâu thẳm trái tim mình, cô vẫn cảm thấy cực kỳ đau đớn, bởi vì cô đã mất đi tư cách làm một người phụ nữ.
“Chị biết không, em đã từng mang thai.” Cô khàn giọng nói.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Chị biết.”
“Em…” Cô không thể tiếp tục chịu đựng một mình mà nói với người khác rằng cô vẫn ổn, thế nhưng khi nói toạc ra mọi chuyện thì trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK