CHƯƠNG 65: BẢN LĨNH KHÔNG BẰNG NGƯỜI TA
"Em không muốn!"
Hà Khiếu Ninh lắc đầu như điên, không ngừng lặp lại một câu: "Em không muốn, em không muốn hai ta kết thúc, em muốn anh yêu em."
Nước mắt, tóc tai bù xù, trông cô ta thật thảm hại.
Dù vậy, Tông Triển Bạch cũng không một chút mềm lòng nào.
"Đồ ăn đã nấu xong rồi." Hạ Y Na bước vào, vốn muốn nói với Hà Văn Trung đã nấu xong đồ ăn rồi, có thể ăn được rồi, kết quả nhìn thấy cảnh tượng Hà Khiếu Ninh cầm con dao trong tay đâm Tông Triển Bạch.
Dòng máu đỏ tươi kích thích đại não bà ta.
Bà ta hét lên một tiếng kêu sợ hãi.
Mọi người hoàn hồn trở lại, Tông Tiêu Tuấn quát lên một tiếng: "Mau gọi xe cấp cứu."
Hà Văn Trung sững sờ gọi Hà Khiếu Thiên đang đứng gần bọn họ: "Mau kéo em gái con ra!"
Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Tông Triển Bạch, bây giờ anh ấy đến nhà họ Hà lại bị thương.
Như vậy sẽ khiến cho bọn họ gặp bất lợi.
Chuyện thành ra như vậy không có lợi cho ông ta, trong lòng bực bội lại không thể bộc phát ra ngoài, hai tay tức giận bấu chặt vào thành bàn, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cạch!
Khoảnh khắc Hà Khiếu Hành kéo em gái mình ra, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất vang lên một tiếng kêu thanh thúy.
Lưỡi dao nhuốm máu đỏ tươi.
“Bạch, anh không sao chứ?” Hà Khiếu Ninh muốn đưa tay chạm vào vết thương của anh ấy.
Tông Triển Bạch gạt tay cô ta sang một bên, vào lúc này, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc áo khoác của Tông Triển Bạch trên ghế sofa, âm thanh vang lên từ đó.
Ánh đèn sáng choang chiếu xuống từ trên đỉnh đầu Tông Triển Bạch, khiến cả người anh được bao phủ trong vòng tròn ánh sáng.
Lờ mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy những giọt mồ hôi li ti trên trán anh.
Anh nhặt áo khoác, lấy điện thoại ra, thấy Quang Kình gọi điện đến, anh liền nhấc máy.
Ngay sau đó, giọng của Quang Kình truyền đến: "Tông tổng, chuyện anh muốn tôi điều tra, tôi đã điều tra ra rồi. Sáu năm trước, Lâm Tử Lạp bị tai nạn xe, mới thất hứa không quay lại làm thủ tục ly hôn. Hà Khiếu Thiên đã đưa cô ấy và mẹ cô ấy đên nước A ẩn náu, ban đầu họ sống ở bali, sau đó chuyển đến thủ đô nước A. Trong khoảng thời gian này, Hà Khiếu Thiên đã tận lực xóa hết dấu vết của bọn họ, không cho mọi người biết."
Tông Triển Bạch cầm điện thoại, từ từ ngước mắt lên nhìn Hà Khiếu Thiên đang ôm Hà Khiếu Ninh.
Anh ấy nhìn Hà Khiếu Thiên, nhưng lại nói với Quang Kình: "Anh ta đã ở bên cô ấy suốt những năm qua?"
"Đúng vậy..."
Mây đen dày đặc xẹt qua đôi lông mày sắc bén của anh ấy: "Lấy quan hệ gì?"
Cách một chiếc điện thoại cũng có thể cảm nhận được áp lực dồn dập đến từ Tông Triển Bạch, nuốt một ngụm nước bọt, anh ta vẫn chưa nói xong mà, có thể đừng tức giận được không?
Biết trước thế nào cũng chỉ trích anh ta mà, Tông Triển Bạch không nghe thấy anh ta nói gì, chỉ có thể thành thật trả lời: "Có vẻ như cô Lâm không chấp nhận anh ta, chỉ coi anh ta là anh trai. Ngoài anh ta ra thì không có người đàn ông nào khác xung quanh hết, à mà cũng không phải không có đàn ông, cô ấy sinh một đứa con trai."
“Tôi biết rồi.” Tông Triển Bạch cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Hà Khiếu Ninh, sau đó nhìn lướt qua người nhà họ Hà: “Các người có thể đưa ra điều kiện."
Nói xong, anh ấy bước ra khỏi nhà họ Hà, dường như không muốn ở đây dây dưa thêm nữa.
Trong đại sảnh còn lại một đống hỗn độn, sau một lúc im lặng, Hà Văn Trung đi tới, nở nụ cười trên mặt: "Ông Tông này, chuyện này..."
Tông Tiêu Tuấn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, giọng nói trầm ấm có chút không vui: "Con trai tôi sai trước. Suy cho cùng thì do nó không giữ lời ước trước. Các người có yêu cầu gì thì cứ nói."
Tông Triển Bạch bị thương, ông ta vẫn nói như vậy, rõ ràng là không vui rồi.
“Anh nói cái gì vậy, chuyện tình cảm của con cái, chia chia hợp hợp cũng là chuyện thường thấy, không thể làm sui gia, thì vẫn có thể làm bạn không phải sao, sao tôi có thể đưa ra yêu cầu gì được.” Hà Văn Trung cười nói.
Ông ta đã nói như vậy, Tông Tiêu Tuấn cũng không thể nói gì khác, gọi một tiếng: "Chú Phùng, chúng ta về thôi."
Chú Phùng vội tiến lên nói: "Cậu chủ đã đến bệnh viện, chúng ta có đến đó không?"
"Có thể không đi sao? Tôi chỉ có một đứa con trai thôi." Lời của ông không biết nói cho ai nghe, sắc mặt Hà Văn Trung thay đổi rồi lại thay đổi, rõ ràng là ông có hàm ý khác.
Hay cố tình nói cho ông ta nghe?
Hà Văn Trung nín thở, Tông Triển Bạch này rất gan dạ, phải thừa nhận rằng cậu ta rất quyết đoán, có thể xoay chuyển được tình thế bất lợi cho cậu ta.
“Khiếu Hành, con tiễn bác ấy một đoạn đi.” Hà Khiếu Hành đứng ở cửa nghe thấy ba mình nói vậy liền vội vàng đi theo: “Bác Tông, cháu tiễn bác.”
Tông Tiêu Tuấn không trả lời, chú Phùng mở cửa xe, ông khom người ngồi vào xe, sau đó nhìn Hà Khiếu Hành đang đứng bên cạnh: "Thay tôi chuyển lời cho ba cậu, chuyện này, tôi không để tâm đâu."
Xé rách mặt nạ, không có lợi cho bất cứ ai.
“Được ạ, cháu nhất định sẽ chuyển lời.” Hà Khiếu Hành nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, nói với tài xế: “Lái xe cẩn thận.”
Khi xe rời đi, Hà Khiếu Hành xoay người vào nhà, Hà Văn Trung ngồi đó với vẻ mặt u ám, nhìn con trai và con gái, ông ta muốn khiển trách mấy câu, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp.
Cuối cùng ông ta cười lạnh một tiếng: "Tông Triển Bạch thật thủ đoạn."
Hà Khiếu Hành vừa quay lại thì nghe thấy lời này, anh ta thở dài nhìn em trai mình: "Bản lĩnh không bằng người ta. Chúng ta thực sự không có bản lĩnh bằng người ta. Vốn nghĩ anh ta và em gái kết hôn, hai nhà sẽ trở thành sui gia, không nghĩ chuyện lại biến thành như vậy."
“Các người nói đủ chưa!” Hà Khiếu Ninh hét lên, lễ đính hôn bị hủy bỏ, người buồn nhất là cô ta được chưa?
“Nếu con có bản lĩnh, cậu ta sẽ hủy đính hôn sao?” Hà Văn Trung vỗ bàn đứng dậy.
Vì chuyện của cô ta mà làm loạn cả nhà lên, cô ta còn mặt mũi mà tức giận sao?
Hạ Y Na đi đến vỗ lưng Hà Văn Trung, an ủi: "Con còn nhỏ không hiểu chuyện, anh đừng tức giận nữa."
“Con trai tôi sinh ra không bằng người ta, tôi có thể nói cái gì?” Hà Văn Trung phất tay áo, xoay người vào phòng trong.
Hạ Y Na đi theo sau khuyên chồng mình.
Sợ ông ta tức giận rồi khó chịu.
Hà Khiếu Hành cũng thất vọng với đứa em trai của mình, anh ta gọi người hầu dọn dẹp phòng khách rồi trở về phòng của mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hà Khiếu Thiên ôm cô em gái đang run rẩy.
“Anh đưa em về phòng.” Anh đỡ Hà Khiếu Ninh.
“Tại sao?” Hà Khiếu Ninh vẫn không thể chấp nhận được chuyện Tông Triển Bạch muốn hủy bỏ đính hôn với cô ta.
Cô ta không hiểu, sao mọi chuyện lại đi đến bước này?
Người phụ nữ đó rõ ràng đã biến mất sáu năm rồi.
Vì sao phải xuất hiện?
Cô ta túm lấy cổ áo Hà Khiếu Thiên: "Anh ơi, đã qua nhiều năm rồi, sao anh không biến cô ta thành người phụ nữ của anh đi?"
Nếu Lâm Tử Lạp ở bên cạnh Hà Khiếu Thiên, thì cho dù Tông Triển Bạch biết cô ta còn sống cũng sẽ không có bất cứ suy nghĩ nào với cô ta nữa đúng không?
“Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi thật tốt.” Hà Khiếu Thiên đỡ cô ta ngồi xuống giường.
Hà Khiếu Ninh không chịu buông tha cho Hà Khiếu Thiên: "Anh." Cô ta nhìn anh: "Tại sao lúc đầu anh lại cứu cô ta mà không để cô ta chết? Nếu cô ta chết rồi thì sẽ không còn ai giành Bạch với em..."
Hà Khiếu Thiên cau mày: "Em đang nói nhảm cái gì vậy?"
“Em không nói nhảm!” Hà Khiếu Ninh đứng lên, nhìn chằm chằm anh: “Vì để cho Bạch thấy áy náy mà cưới em. Em cố tình bị tai nạn xe. Để nó trong giống y như thật, em thực sự đã bị xe tông. Đau, thật sự rất đau, cho nên em cũng muốn cô ta nếm trải mùi vị bị xe tông."
Haha ...
Hà Khiếu Ninh cười như điên.
Hà Khiếu Thiên cứng đờ đứng ở đó, không biết nên phản ứng thế nào, không biết phải đối xử với cô em gái này như thế nào.
Cô, sao cô ta có thể độc ác như vậy?
Rõ ràng lúc còn bé, cô ta thật hồn nhiên và dễ thương.
“Ninh Ninh.” Hà Khiếu Thiên nhìn cô ta: “Năm đó, sao em lại để Lâm Tử Lạp mạo danh em?
Đây vẫn luôn là điều mà anh nghĩ không ra.