Mục lục
Truyện Mê vợ không lối về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Vợ tôi thích đồ ngọt.


Tông Cảnh Hạo thu lại tầm mắt, đáy mắt chợt vui sướng nhưng chẳng ai nhìn thấy được.
Cô như thế này là bởi vì ghen sao?
Chắc có lẽ chỉ khi thích một người nào đó, mới có thể ghen nhỉ.
Trần Thi Hàm không nén được cơn giận. Cô ta là một thiên kim danh môn thực thụ, là đối tượng nịnh nọt lấy lòng của bao nhiêu người, dù cho bên người có bao nhiêu bạn bè, bạn thân cũng đều quay xung quanh cô ta.
Chưa từng có người nào lại không nể mặt cô ta như thế.
Cô ta kìm nén cảm xúc: “Tông phu nhân không vui sao?”
Lâm Tân Ngôn đối đáp trôi chảy: “Không biết ý Trần tiểu thư là gì, vì sao tôi lại không vui? Chẳng lẽ Trần tiểu thư làm chuyện gì cảm thấy tôi không vui sao? Nhưng mà, với gia thế của Trần tiểu thư, tôi nghĩ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đồi phong bại tục khiến cho người ta không vui được đâu nhỉ?”
Lâm Tân Ngôn có một khuôn mặt ngây thơ vô tội, Trần Thi Hàm nhìn thấy cô thì nghĩ rằng cô là một con thỏ trắng, muốn kích thích cô sẽ rất dễ dàng, chưa từng nghĩ…
Là một con thỏ trắng bé nhỏ biết cắn người.
Cuối cùng Trần Thi Hàm không còn duy trì được nụ cười trên mặt, lúc xanh lúc trắng, rất là khó coi.
Điều này cũng ngoài dự kiến của Văn Khuynh. Mỗi lần Lâm Tân Ngôn đến nhà họ Văn đều thể hiện rất chi là quy củ, là dáng vẻ của một người phụ nữ ở nhà.
Ông cho rằng Trần Thi Hàm nhất định có thể đối phó được, chưa từng nghĩ…
Ông ra mặt hòa giải: “Thôi, hôm nay ta mời khách, không nên gây chuyện không thoải mái.”
Ông gọi phục vụ tới, gọi món. Ông đưa thực đơn cho Trần Thi Hàm: “Muốn ăn gì thì gọi nhé.”
Ông lật thực đơn, gọi một vài món Tông Cảnh Hạo thích, cố tình phớt lờ Lâm Tân Ngôn.
Trần Thi Hàm cuối cùng cũng lật được một ván, cô ta liếc qua Lâm Tân Ngôn, nhếch môi, nhanh mồm nhanh miệng rồi sao?
Văn Khuynh không thích cô, lại thể hiện rõ ràng, hi vọng cô rời khỏi Tông Cảnh Hạo.
Ngày ấy, cô ta nghe thấy cuộc điện thoại của Văn Khuynh và ba mình, nội dung chính là Văn Khuynh muốn Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn ly hôn.
Lúc ấy cô ta còn rất kinh ngạc, Tông Cảnh Hạo kết hôn lúc nào?
Ba cô ta thì lại không hề kinh ngạc, hẳn là trước đó Văn Khuynh đã tiết lộ cho ông ấy.
Sau này Văn Khuynh nói muốn cô ta lấy Tông Cảnh Hạo. Sau khi ba cô ta cân nhắc hơn thiệt thì đồng ý với lời đề nghị của Văn Khuynh.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn cưới chui, không ai biết, mà thông gia cùng với nhà họ Tông, không chỉ là nhà họ Tông.
Còn có nhà họ Văn.
Một lợi ích cực kỳ lớn này, huống hồ, Tông Cảnh Hạo tuổi trẻ tài cao, con gái gả vào nhà người ta cũng không mất mát gì.
Tính thế nào cũng là cuộc mua bán có lời.
Từ đầu, Trần Thi Hàm phản đối, cô ta đồng ý đến khách sạn đưa tài liệu là muốn gặp Tông Cảnh Hạo xong rồi nói rõ tình hình.
Sau khi tiếp xúc, cô ta cảm thấy hắn không giống với người mình nhìn thấy trên TV.
Trước kia biết hắn có tiền, dáng vẻ không tồi.
Sau khi tiếp xúc mới phát hiện, hắn không chỉ đẹp trai mà còn có khí thế được tôi luyện ra từ sóng to gió lớn, lắng đọng của thời gian, khiến hắn càng có mùi vị đàn ông.
Tò mò, Trần Thi Hàm quyết định đồng ý với đề nghị của ba và Văn Khuynh.
Cô ta rất muốn xem người đàn ông này có phải có định lực thật hay không, mỹ nữ trong lòng mà có thể bất động phàm tâm.
Cô ta tự nhận, mình không chênh lệch là bao so với Lâm Tân Ngôn.
Trần Thi Hàm cố ý lớn tiếng gọi không ít món, có một vài món cô ta thích ăn, một vài món thì không.
Chỉ vì muốn có thể diện trước mặt Lâm Tân Ngôn.
“Còn gì nữa không ạ?” Phục vụ hỏi.
Trần Thi Hàm trả lại menu, nói: “Không có, chỉ những thứ này, mau chóng mang thức ăn lên đi.”
“Vâng ạ.” Phục vụ cung kính nhận lại menu, lúc xoay người ra ngoài đến bếp chuẩn bị món ăn, Tông Cảnh Hạo gọi phục vụ lại.
“Xin hỏi anh còn cần thêm gì?” Phục vụ dừng bước, đứng lại bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo bưng cốc nước lên nhấp một miếng, ngay cả mí mắt cũng không thèm ngẩng lên, lúc buông cốc xuống, thản nhiên nói: “Thêm món cá sốt chua ngọt, phải dùng cá cháy để nấu.”
Cá cháy sông Trường Giang rất nổi tiếng, đứng đầu trong số ba món tươi của sông Trường Giang, ở thời cổ đại còn được làm cống phẩm, hương vị vô cùng ngon, chất thịt non mềm.
“Bí đỏ chiên xù, thịt sốt mắm chiên,…”
Hắn giương mắt, nhìn phục vụ: “Vợ tôi thích đồ ngọt, nhà hàng có món gì có vị ngọt mà đặc sắc không?”
Là nhân viên phục vụ nhà hàng, đương nhiên là phải hiểu rõ các món trong nhà hàng mình rồi.
“Các món ăn chính có sườn xào chua ngọt, bắp cải xào, gà chiên coca, các món tráng miệng ngọt có bánh sữa tươi, chuối ngào đường, củ mài mứt dâu tằm. Những món ăn này đều có vị ngọt và hơi chua.” Phục vụ đề cử.
“Vậy thì lấy những món đó đi.” Tông Cảnh Hạo thản nhiên nói.
“Được, tôi sẽ mau chóng dọn thức ăn lên.” Nói xong, phục vụ cung kính cúi người, sau đó rời khỏi phòng.
Sống với Lâm Tân Ngôn nhiều ngày, hiểu thêm không ít về khẩu vị của cô, cô có xu hướng thích các món có vị ngọt.
Mà cô lại có thể chất ăn mãi không béo khiến người ta ghen tỵ.
Lâm Tân Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng không hề nói gì, cô thu tầm mắt lại, nhìn cốc nước trước mặt mình.
Đối diện, sắc mặt của Văn Khuynh và Trần Thi Hàm đều khó coi.
Tức giận nhất vẫn là Trần Thi Hàm, cô ta vốn muốn khiến cho Lâm Tân Ngôn khó chịu, không nghĩ tới Tông Cảnh Hạo lại bảo vệ như thế…
Hai tay cô ta đặt ở trên chân chợt siết chặt lại.
Nếu không nhờ lý trí còn sót lại chống đỡ, chắc cô ta đã bỏ đi rồi.
Cô ta đi chính là nhận thua, không, Trần Thi Hàm còn chưa từng chật vật như thế.
Cô ta tuyệt đối không thể thua.
Cô ta có gia thế hiển hách, có Văn Khuynh ủng hộ, chẳng lẽ còn không thể đấu lại được một người phụ nữ không có gì trong tay?
Nghĩ tới đây, Trần Thi Hàm kiêu căng ngẩng đầu.
Xuất thân cho sức mạnh, để toàn thân cô ta tản ra khí chất tự tin.
Không bao lâu, cửa phòng được đẩy ra, nữ phục vụ mặc sườn xám đứng thành một hàng, đặt từng món ăn lên mặt bàn.
Rất nhanh, bàn ăn lớn đã bị các món ăn mỹ vị chiếm cứ.
Vốn dĩ, kế hoạch ban đầu của Văn Khuynh là chờ Tông Cảnh Hạo tới, ông ta sẽ lấy cớ rời đi, tạo cơ hội để Trần Thi Hàm và Tông Cảnh Hạo tiếp xúc.
Bây giờ Lâm Tân Ngôn ở đây, ông không dám đi, sợ Trần Thi Hàm không ứng phó được, cũng sợ Trần Thi Hàm không vững vàng, lộ ra sơ hở gì trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Bữa cơm này mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ngay cả một bàn lớn toàn món ăn mỹ vị cũng nhạt nhẽo hẳn đi.
Thi thoảng sẽ có tiếng bát đũa đụng chạm.
Trong miệng Trần Thi Hàm nhai thức ăn, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Lâm Tân Ngôn.
Nếu nói trên bàn này ai ăn ngon nhất, thế thì chính là Lâm Tân Ngôn rồi.
Đồ ăn Tông Cảnh Hạo gọi đều được đặt trước mặt Lâm Tân Ngôn, mà Tông Cảnh Hạo lại chẳng ăn bao nhiêu, toàn ngồi gắp thức ăn cho cô.
Coi cô ta và Văn Khuynh như người chết sao?
Không hề để ý có người khác ngồi đây.
“Đúng là không nhìn ra, tình cảm của Tông phu nhân và Tông tổng lại tốt như vậy. Người ngoài như tôi cảm thấy mình như thể kỳ đà cản mũi, ở lại không xong, không ở lại cũng không xong đâu đấy.” Trần Thi Hàm quái dị nói.
Tông Cảnh Hạo để đũa xuống, ngẩng đầu.
Lâm Tân Ngôn túm lấy cánh tay hắn dưới gầm bàn, Tông Cảnh Hạo nhìn qua, cô đáp lại bằng một nụ cười. Cô có thể đối phó được với Trần Thi Hàm, không cần hắn mở miệng hỗ trợ.
Đã là vợ của hắn, như vậy đối phó với những người phụ nữ có lòng dạ, vẫn là phải tự cô ra trận mới phù hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK