Giang Mạt Hàn hơi nhíu mày, không lên tiếng tiếp lời mà chờ cho cậu ta nói trước.
Bên kia Giang Hữu Khiêm còn đang sắp xếp từ ngữ, ngẫm nghĩ phải nói thế nào uyển chuyển một chút.
Giang Mạt Hàn sắp mất kiên nhẫn thì Giang Hữu Khiêm mới mở miệng nói: “Chuyện đó, anh hai, tôi đang ở Thái Lan.”
“Cậu đến đó làm gì?” Giang Mạt Hàn lập tức ý thức được việc gì: “Ai cho phép cậu đến đó?”
“Không phải tôi muốn giúp anh sao, tôi nhìn thấy chị dâu rồi.” Giang Hữu Khiêm bấy giờ ngồi dưới ánh đèn vàng trước cổng chính của tòa lâu đài Mutisha.
Giang Mạt Hàn nắm chặt điện thoại, tâm tình không khỏi khẩn trương, dường như đang chờ đợi cậu ta nói ra tình hình gần đây của Tông Ngôn Hi.
“Bên cạnh chị ấy đã có đàn ông, người Thái Lan, đoán chừng thân phận lớn lắm, hôm nay bọn họ còn cùng nhau ra ngoài, chị dâu ăn mặc rất xinh đẹp, tôi cảm thấy bọn họ…”
Cậu ta dừng một chút: “Có khả năng bọn họ đang sống chung.”
Con ngươi của Giang Mạt Hàn chợt co rút, không phải Cố Hiềm đang bên cạnh cô sao?
Từ lúc lại xuất hiện một người đàn ông Thái Lan.
“Nếu như anh muốn vãn hồi thì phải hành động sớm, thái độ của chị dâu rất kiên quyết, anh muốn theo đuổi lại cô ấy quả thật rất khó khăn.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bên trong, lúc này hiện chỉ còn mấy ngọn đèn hắt ra ánh sáng chứ không thấy được gì cả: “Chị dâu đang ở nhà của người đàn ông kia.”
Giang Mạt Hàn đột nhiên cảm giác được tim bị người đục một lỗ thủng, đau nhức không thôi.
“Theo tôi thấy người đàn ông này không phải đối thủ bình thường đâu, anh phải cẩn thận.” Giang Hữu Khiêm tự mình nói, hoàn toàn quên cảm thụ hiện giờ của Giang Mạt Hàn: “Kỳ thật anh và chị dâu đứng chung một chỗ rất xứng…”
Lần này cậu ta còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt máy, lúc này cậu ta mới ý thức bản thân đã nói sai.
Muốn gọi lại để giải thích nhưng vang lên tiếng tút tút báo người nhận đang trong cuộc gọi khác.
Giang Hữu Khiêm tát một cái lên miệng mình, ừ thì đứng chung một chỗ rất xứng không phải không đúng, lập trường của cậu ta đang đặt ở góc độ của Giang Mạt Hàn.
Coi như người đàn ông ưu tú giống anh hai, nhưng cậu ta chỉ có thể ủng hộ Giang Mạt Hàn.
Nhưng mấy lời này của cậu ta đã khiến Giang Mạt Hàn tức giận ư?
Giang Hữu Khiêm không xã được buồn bực, cậu ta đứng lên vừa đi vừa tiếp tục gọi điện thoại, hiện tại đã hơn nửa đêm, cậu ta còn phải tìm khách sạn để ngủ.
Đường dây đã thông nhưng không ai bắt máy.
Giang Hữu Khiêm thầm nghĩ, anh ấy đang tức giận sao?
Suy nghĩ một lát cậu ta định gọi điện cho Nam Thành nhưng ngẫm đến thời gian hiện tại liền bỏ đi ý định này, đợi trời sáng rồi sẽ gọi anh ta vậy.
Trong phòng.
Tông Ngôn Hi cẩn thận đặt các món trang sức như lúc đầu rồi trả lại cho Song Eun, ngày mai cô chuẩn bị rời khỏi đây, nên hôm nay liền chuẩn bị hết mọi thứ để trả anh ta, lỡ như cô sảy tay đánh mất hoặc làm hỏng những món đồ quý giá này thì thật không tốt.
Song Eun đứng một mình bên hồ cá, ánh mắt nhìn đàn cá bơi lội trong nước, kỳ thực không có tiêu điểm.
Tâm tư đã bay đi đâu rồi.
Tông Ngôn Hi đi đến bên cạnh anh ta nhưng anh ta cũng không biết.
“Muộn như vậy còn chưa đi ngủ sao?” Tông Ngôn Hi đi đến bên cạnh anh ta.
Lúc này Song Eun mới hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, cô đã thay bộ lễ phục ra, đang mặc một bộ đồ thường ngày đơn giản ở nhà.
Tông Ngôn Hi cầm hộp trang sức đưa cho anh ta: “Trả lại anh món này.”
Song Eun không nhận ngay mà nói: “Kỳ thật tôi thật…”
“À…” Cô đi trước một bước cắt đứt lời của Song Eun, chỉ vào đàn cá bên trong hồ cá rồi hỏi: “Chúng là cá gì vậy?”
Song Eun không theo cô đổi sang chuyện khác: “Món trang sức này là bà nội của tôi truyền cho mẹ của tôi, trước khi qua đời mẹ của tôi có nói tôi hãy tặng món trang sức này cho người tôi yêu thương, hiện tại tôi muốn tặng nó cho cô.”
Nụ cười trên mặt Tông Ngôn Hi chợt cứng ngắc, Song Eun rất ngay thẳng, cũng rất trực tiếp.
Cô nhất thời không biết nên cự tuyệt thế nào.
“Song Eun…”
Song Eun lần nữa cắt đứt lời cô: “Tôi nghe nói những món này được nghệ nhân ở châu Âu chế tạo từ thế kỷ trước, kiểu dáng không mới lạ hơn so với hiện nay là bao, nhưng chúng đã chứng kiến vinh quang của gia tộc chúng tôi qua từng thời kỳ.”
“Vậy nó quý giá quá, tôi càng không thể nhận.” Nói xong cô đặt chiếc hộp lên thành hồ, nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi mấy ngày nay.”
Nói xong thì xoay người rời đi.
Song Eun quay đầu: “Có thể cho tôi một lý do không?”
Bước chân của Tông Ngôn Hi thoáng dừng lại: “Tôi là người phụ nữ đã trải qua tổn thương, cũng có thể nói là người từng trải qua sinh tử, nếu như lúc trước tôi không trải qua những chuyện này, nghe thấy một người đàn ông ưu tú thổ lộ với tôi như thế thì chắc chắn sẽ động lòng, nhưng hiện tại tôi không muốn nói chuyện tình cảm với bất kỳ ai, cảm ơn anh đã để mắt tới tôi.”
Nói xong cô cất bước rời khỏi.
Song Eun nhìn bóng lưng của cô, sắc mặt ảm đạm.
Muốn kiên trì nói thêm gì nữa nhưng dường như Tông Ngôn Hi đang trốn tránh anh ta, vào phòng rồi thì đóng cửa lại, không muốn trò chuyện thêm với anh ta.
Buổi sáng.
Tông Ngôn Hi đã thu dọn xong đồ đạc của mình.
Còn nhận cuộc gọi của Trang Gia Văn.
“Rốt cuộc khi nào chị mới trở về? Em của chị sắp kết hôn rồi đó.”
Tông Ngôn Hi cầm điện thoại: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì tối hôm nay sẽ đến.”
“Chị khởi hành rồi à?”
“Ừm, chị muốn mua vé bay sớm nhưng không còn vé nên phải mua vé của chuyến bay muốn hơn, nên khả năng là tối muộn mới về được.”
“Tốt, đến nơi gọi cho em, em sẽ đến đón chị.”
“Được.”
“Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Giờ phút này ở thành phố C tại quảng trường Long Đằng, anh ấy đứng trong một cửa hàng bánh kẹo rất nổi tiếng, vừa cầm điện thoại trên tay vừa nói chuyện với cô.
“Không đâu.” Tông Ngôn Hi nói.
“Vậy được, em đợi chị.”
“Ừm.”
Tắt điện thoại xong, Trang Gia Văn chỉ vào mấy món bánh trong tủ: “Bánh ga tô ô mai, hạt dẻ xốp giòn, thêm bánh dâu nướng xốp nữa, mỗi món một cái, gói lại giúp tôi.”
Nhân viên phục vụ mở cửa kính thủy tinh lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, nói: “Vâng ạ.”
Mấy ngày nay đang đợi ảnh cưới gửi đến, vị hôn thê của anh ấy vì muốn chụp ảnh đẹp mắt nên đang ăn kiêng, biết cô ấy thích món bánh ngọt ở cửa hàng này nên cố ý tới đây mua.
Trong thời gian chờ đợi, hình như anh ấy nghe thấy giọng nói của cô vợ tương lai nên đi theo tiếng nói ấy.
Trong khu ngồi thư giãn của tiệm.
Thẩm Hâm Dao đến mua mấy món bánh ngọt, đứng trước tủ do dự rất lâu, mấy ngày nữa cô ấy sẽ mặc áo cưới, miệng muốn ăn như lý trí lại kháng cự, sợ mình sẽ béo lên, đang lúc cô ấy xoắn xuýt không biết phải thế nào thì hai người bạn học chung lớp đại học cũng đến đây mua hàng nên bắt gặp cô ấy.
Nói là đã lâu không gặp rồi lôi kéo cô ấy ngồi xuống nói chuyện phiếm, lúc cô ấy uống nước thì người bạn nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy, liền hỏi cô ấy: “Cậu kết hôn rồi hả?”
Thẩm Hâm Dao đặt ly nước trên tay xuống bàn, tận lực che giấu: “Sắp rồi.”
Dương Chân Chân vốn hơi thân với cô ấy từ thời đại học cứ lén lút nhìn cô ấy, trong lòng đoán thầm chiếc nhẫn trên tay cô ấy là giả, cười nói: “Viên lớn như vậy là thật hay giả đây?”
Nói xong cô ta vươn tay: “Chiếc này của tôi mười mấy vạn đấy, bạn trai tôi mua cho tôi đó, nếu chiếc của cậu là thật thì phải đến mấy trăm vạn đó?”
Thẩm Hâm Dao vốn là một cô gái khiêm tốn, từ lúc đi học, thành tích xuất sắc, dáng dấp lại xinh đẹp, nên là hoa khôi được rất nhiều sinh viên nam theo đuổi,còn rất nhiều sinh viên nữ thì ước ao ghen tị.
Thẩm Bồi Xuyên có chức tước cao nhưng cũng là người cực kỳ khiêm tốn.
Bản thân Thẩm Hâm Dao lại không hề nói công việc của bố mẹ mình với các bạn học nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô là một cô gái xuất thân từ gia đình thông thường.
Dương Chân Chân cố ý nói: “Cậu vươn tay cho tôi xem một tý, tôi có thể xác định được là thật hay giả.”