Tống Nhã Hinh đến cửa biệt thự rồi dừng xe ở ven đường, cô ấy không xuống xe ngay mà hạ cửa sổ xuống nhìn về phía ngôi biệt thự. Tống Nhã Hinh phát hiện ra Tô Trạm cũng không ở thành phố B, Tông Cảnh Hạo cũng không còn sốt ruột như trước.
Là đã từ bỏ hay có chuyện gì khác?
Cô ấy xoa nhẹ tay lái, trong lòng đang suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra.
Nhưng Tống Nhã Hinh nghĩ mãi vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt nên cô ấy quyết định đi tìm Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo để hỏi. Cô ấy thở dài một hơi rồi cất chìa khóa vào túi, bước về phía biệt thự.
Đi đến cổng, Tống Nhã Hinh đưa tay nhấn chuông.
Một lát sau thì có người mở cửa, vú Vu đứng ở cổng hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm tổng giám đốc Tông và vợ anh ấy, hai người họ có ở đây không?” Tống Nhã Hinh hỏi.
“Cô chờ một chút, tôi đi truyền lời.” Vú Vu cũng không để cho người lạ vào nhà, bà ấy chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ. Tông Cảnh Hạo cũng đã thông báo rằng không được cho người không quen biết vào nhà.
Từ lúc tôi gặp chuyện tới nay thì tinh thần lẫn tâm trạng đều không tốt lắm, Tông Cảnh Hạo sợ rằng trong nhà có người lạ sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô bé.
“Được rồi, bà nhanh lên nhé, ngoài này nóng lắm.” Tống Nhã Hinh nói.
Vú Vu gật đầu, bà hỏi: “Cô tên là gì?”
Tống Nhã Hinh trả lời: “Tôi họ Tống, tên Nhã Hinh.”
“Được rồi.” Vú Vu đóng cửa rồi đi lên lầu.
Bây giờ trong nhà không có người, chỉ có Lâm Tân Ngôn ở nhà với Tông Ngôn Hi mà thôi. Còn Tông Khải Phong, Trịnh Dục Ôn dẫn Tông Ngôn Thần đi nhà cũ, Tông Cảnh Hạo cũng không có ở nhà. Dù gì thì dì Vương cũng là xảy ra chuyện lúc đang làm bảo mẫu của nhà họ, họ nên chịu trách nhiệm, Tông Cảnh Hạo đi bàn bạc giải quyết chuyện này với người nhà của dì Vương rồi.
Trong phòng, Tông Ngôn Hi ghé vào lòng Lâm Tân Ngôn im lặng không nói chuyện, cô bé níu cổ áo của cô, sợ cô đi mất.
Cho dù ngủ cũng không bỏ tay ra.
Một đêm cũng bừng tỉnh rất nhiều lần.
Trong lòng cứ không yên.
Vú Vu sợ dọa Tông Ngôn Hi nên đẩy cửa một cách rất nhẹ nhàng rồi thủ thỉ: “Tiểu Nhụy ngủ chưa?”
Lâm Tân Ngôn bảo chưa.
Vú Vu nói: “Dưới lầu có một cô họ Tống, tới tìm cô, cô có biết không.”
Mấy ngày nay tinh thần của Lâm Tân Ngôn cũng không được tốt lắm, ban đầu là lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ là lo lắng cho Tông Ngôn Hi, sợ rằng sẽ tạo thành vết thương lòng cho con bé. Hơn nữa đứa nhỏ trong bụng càng lúc càng lớn, cơ thể của cô cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi.
Lúc nghe thấy họ Tống thì Lâm Tân Ngôn vẫn chưa kịp nhớ ra là ai, dù sao chỉ mới gặp mặt có một lần. Cô nằm ngửa trên giường, Tông Ngôn Hi gối lên tay của cô khiến cho tay cô hơi tê: “Có nói là tới làm gì không?”
Vú Vu lắc đầu: “Chỉ nói là tới tìm cô cậu.”
“Vú xuống nói là giờ tôi không tiện tiếp khách.” Lâm Tân Ngôn nói.
Vú Vu vâng một tiếng.
Lâm Tân Ngôn hỏi thêm một câu: “Cô ấy có bảo mình tên là gì không?”
“Tên là Nhã Hinh.” Vú Vu trả lời.
Tống Nhã Hinh, không phải là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên sao? Cô bóp trán, hóa ra là cô ấy, cô ấy đến đây làm gì chứ?
Dù sao cũng là bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên, để người ta ở ngoài cửa cũng không tốt lắm.
“Để cho cô ấy vào đi.”
Lâm Tân Ngôn nói rồi ngồi dậy, vú Vu thấy cô ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên muốn đưa tay qua bế cô bé. Ai ngờ vừa mới đụng vào người Tông Ngôn Hi thì cô bé đã ôm chặt cổ của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn vỗ lưng cô bé rồi an ủi: “Ngoan, mẹ không đi, con thả lỏng ra nào, mẹ sắp nghẹt thở rồi này.”
Tông Ngôn Hi nới lỏng tay ra một chút, nhưng người cô bé vẫn căng cứng lên, sợ vú Vu sẽ ôm mình.
Lâm Tân Ngôn vuốt ve tóc của con gái, cô biết rằng con mình đang sợ nên nói với vú Vu rằng: “Vú đi xuống trước đi, lát nữa tôi xuống.”
Vú Vu gật đầu.
Lâm Tân Ngôn xoa lưng cho Tông Ngôn Hi: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, không sao đâu.”
Tông Ngôn Hi cũng không nói gì mà cứ ôm lấy cổ Lâm Tân Ngôn, cô hôn lên trán của cô bé rồi nói: “Dưới lầu có khách, mẹ ôm con xuống nhé?”
Tông Ngôn Hi không nói lời nào, cứ ôm cổ mẹ mình.
Lâm Tân Ngôn sờ đầu cô bé rồi ôm cô bé đứng lên. Bây giờ Tông Ngôn Hi đã nặng hơn nhiều, cô sợ đi không vững lên một tay ôm con gái, tay còn lại vịn tay cầm câu thang mà đi xuống.
Tống Nhã Hinh đã được vú Vu mời vào phòng khách, cô ấy thấy Lâm Tân Ngôn ôm Tông Ngôn Hi hơi khó khăn nên định qua giúp đỡ: “Tiểu Nhụy, mẹ cháu đang mang thai, cháu để dì ôm nhé.”
Cô ấy nói rồi đưa tay bế Tông Ngôn Hi, Lâm Tân Ngôn nói: “Không cần, con bé không thích người khác ôm…”
Lâm Tân Ngôn còn chưa nói xong thì Tông Ngôn Hi đã òa khóc.
Tống Nhã Hinh vội vàng rụt tay lại.
Vú Vu đang rót nước cho Tống Nhã Hinh, bà ấy nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới hỏi: “Sao vậy.”
Tống Nhã Hinh có hơi ngượng ngùng, cô ấy vốn định giúp đỡ.
“Tôi không biết là con bé sẽ khóc.” Tống Nhã Hinh giải thích.
Vú Vu liếc cô ấy một cái rồi đỡ Lâm Tân Ngôn ngồi xuống: “Cô chậm thôi.”
Lâm Tân Ngôn vỗ lưng con gái rồi nói với Tống Nhã Hinh: “Con bé bị sợ, không muốn người khác đụng vào mình.”
“Thế à.” Tống Nhã Hinh ngồi lại vào ghế salon.
Lâm Tân Ngôn để con gái ngồi lên đùi mình rồi hỏi Tống Nhã Hinh: “Cô tới đây có chuyện gì không?”
“Hai hôm nay tôi không thấy Tô Trạm, không biết là anh ta đi làm cái gì rồi?” Tống Nhã Hinh hỏi.
Lúc Tô Trạm đi gặp Thẩm Bồi Xuyên thì anh ta không có nói chuyện đã tìm tới Thẩm Bồi Xuyên cho nhà họ Tống biết, cũng dặn Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đừng nói.
Tô Trạm nói là Tống Nhã Hinh và Thẩm Bồi Xuyên không hợp nhau.
Lâm Tân Ngôn cũng không biết có giấu được không nhưng cô cảm thấy Tô Trạm nói đúng. Nếu như Tống Nhã Hinh thật sự yêu Thẩm Bồi Xuyên thì hẳn là có thể chờ anh ấy hai tháng.
Bây giờ cô nghĩ lại, chắc chắn là Tô Trạm muốn thử xem tình cảm của Tống Nhã Hinh đối với Thẩm Bồi Xuyên sâu đậm tới đâu.
Mặc dù Lâm Tân Ngôn cảm thấy không nên lừa người khác nhưng đã đồng ý rồi thì cũng không thể đổi ý được.
“Không phải là cậu ta đi tìm Bồi Xuyên à?” Lúc Lâm Tân Ngôn nói chuyện thì cô cúi mặt xuống.
Cô mượn động tác vỗ con gái mà bỏ qua ánh mắt thăm dò của Tống Nhã Hinh.
Tô Trạm đi tìm Thẩm Bồi Xuyên ư?
Tống Nhã Hinh nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán sai à, bọn họ vẫn đang cố gắng tìm kiếm Thẩm Bồi Xuyên? Chỉ là mở rộng phạm vi? Vì thế nên mình mới không thấy Tô Trạm?
Nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Tân Ngôn lại như đang né tránh mình vậy.
Nếu như quả thật là đi tìm Thẩm Bồi Xuyên thì cần gì phải né tránh chứ?
Cô ấy cúi đầu: “Tôi biết các cô chắc chắn đều cảm thấy là tôi không hợp với Thẩm Bồi Xuyên, bởi vì tôi đã kết hôn. Nhưng tôi thật sự rất yêu anh ấy, trước kia từng bỏ qua một lần là bởi vì tôi nhìn người không rõ. Nhưng khi biết sau này anh ấy vẫn có thể tiếp nhận tôi thì tôi rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ. Bây giờ anh ấy mất tích, tôi lo tới nổi ăn không ngon ngủ không yên. Anh ấy gọi cô là chị dâu, tôi nghĩ cô rất hiểu anh ấy, biết anh ấy là người như thế nào.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Tôi biết, cậu ấy rất tốt.”
“Bây giờ tôi rất mờ mịt, tôi không biết nên làm sao mới được. Cô có thể cho tôi ý kiến được không?” Tống Nhã Hinh cầm tay Lâm Tân Ngôn: “Mẹ tôi khuyên tôi từ bỏ, nhưng tôi lại không muốn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”