Toàn bộ Tập đoàn nhà họ Bạch liên quan đến ba lĩnh vực: làm cửa, chất bán dẫn và bất động sản.
Các khách sạn và trung tâm mua sắm địa phương đều do Tập đoàn nhà họ Bạch phát triển. Bạch Chỉ đã giải quyết được vấn đề việc làm của người dân địa phương, nhưng chưa có lao động nhập cư, dẫn đến việc dân số ở Bạch Thành không nhiều. Cho nên bất động sản do Tập đoàn nhà họ Bạch phát triển đều ở nước ngoài. Trên thông tin được cung cấp cho anh, anh cũng thấy được phân phối ở những thành phố nào.
Tình cờ anh quen một vài ông trùm bất động sản, phát triển bất động sản phân bố trên cả nước. Anh nhấc máy bấm gọi.
Ngay sau đó điện thoại được kết nối, lúc bắt đầu là thư ký nhận: “Tôi là Tông Cảnh Hạo, muốn tìm sếp Hứa.”
Bên đó sếp Hứa đang xem tình hình doanh số tiêu thụ của tháng này, anh ta có vẻ rất vui mừng. Nó đã đạt tiêu chuẩn của tháng này, thậm chí đã vượt qua.
Tự nhiên tâm trạng rất tốt.
Trong miệng ngậm điếu thuốc, thư ký đi tới: “Tổng Tổng giám đốc Tông gọi tới.”
Sếp Hứa ngẩng đầu nhìn thư ký: “Ai?”
Cảm giác như bản thân bị ảo giác.
“Tổng Tổng giám đốc Tông của tập đoàn Vạn Việt ạ.” Thư ký nhắc lại.
Sếp Hứa liếc nhìn thư ký: “Tôi không biết anh ta đúng không? Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta tìm và gọi cho tôi.”
Thư ký trả lời điện thoại, sếp Hứa nhận lấy điện thoại, mỉm cười: “Tổng Tổng giám đốc Tông? Tôi thật sự thấy mình được nhiều người quan tâm mà lo sợ đấy, sao anh lại nhớ đến tôi vậy?”
Tông Cảnh Hạo đang cầm điện thoại, dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay xoay bút. Đó là giọng nói xã giao trên thương trường, không lạnh không nóng mà vừa khéo, anh mỉm cười: “Sếp Hứa đang trách tôi ít liên lạc à? ”
“Không dám, không dám, Tổng Tổng giám đốc Tông đang làm chuyện đại sự, nghe nói nguồn năng lượng kiểu mới trong lần đầu tư trước triển khai đã nghiên cứu ra rồi. Chúc mừng, chúc mừng anh.”
Tông Cảnh Hạo cũng coi như đã đổi mới triệt để Vạn Việt. Không có ngành nào luôn thịnh hành, thịnh hành rồi sẽ suy yếu. Đây là một thực tế không thể thay đổi, bởi vì sự trỗi dậy của một ngành cũng sẽ thu hút một lượng lớn các đối thủ cạnh tranh.
Cái bánh to như vậy, càng nhiều người ăn, lợi nhuận đương nhiên sẽ nhỏ.
Mọi ngành công nghiệp cũng không ngừng đổi mới nhờ những cải cách liên tục và tiên phong, nhưng những cải cách này đòi hỏi sự hỗ trợ tài chính lớn. Nền tảng không vững thì sẽ bị đào thải, căn bản không thực hiện được cải cách và đổi mới.
Trong lĩnh vực đổi mới, vốn đầu tư ban đầu rất lớn, những người không có gia thế không dám đụng đến.
Tông Cảnh Hạo từ lâu đã biết nên vài năm trước anh đã bắt đầu cải cách, dưới tiền đề liên tục đổi mới trong lĩnh vực kinh doanh ban đầu và duy trì vai trò dẫn đầu trong lĩnh vực này. Anh đã tuyển dụng nhân tài, sẵn sàng bỏ vốn và có một nhóm nhân viên nghiên cứu rất có năng lực.
Anh đầu tư vào mở rộng nghiên cứu dược phẩm, năng lượng mới, CPU…
Người ngoài đều biết anh và chủ tịch Đường chung vốn mở một ngân hàng đầu tư Trác Việt. Thật ra anh là người phụ trách, chủ tịch Đường chỉ cần đứng tên, hàng năm sẽ chia hoa hồng.
Một mình kiếm ăn không dễ, lại còn hay gặp rắc rối. Chủ tịch Đường có mối liên hệ trong lĩnh vực này. Một mặt, hai người có danh nghĩa hợp tác, chỉ nhìn lai lịch của hai gia đình thì không ai dám làm liều.
Ngân hàng đầu tư đương nhiên dựa trên cơ sở đầu tư, chỉ cần mức lãi suất cao hơn ngân hàng thông thường là có thể thu hút được các nhà đầu tư.
Nếu anh có tầm nhìn đầu tư, anh có thể sử dụng những gì nhà đầu tư đã đầu tư vào để đầu tư vào những gì anh muốn phát triển.
Và không ai biết rằng những ngành mà anh đầu tư anh đều là cổ đông lớn, nhà phát triển và ngân hàng tiền tệ.
Lợi nhuận chỉ lấy một phần ba.
Sự đổi mới của một dự án mới đồng nghĩa với việc nó sẽ chiếm vị trí đầu ngành và mở ra kỷ nguyên thu lợi nhuận khổng lồ, tất nhiên sau đó phải dựa vào những người đi sau.
Khi ngành công nghiệp nóng lên, các công nghệ mới trong lĩnh vực khác của anh có sẵn, điều này sẽ chi phối việc đầu tư của anh vào nhiều lĩnh vực.
Vòng lặp vô hạn, tạo chuỗi vòng lặp mà anh muốn.
Và anh là người kiểm soát cuối cùng.
Giờ đây, mô hình anh muốn về cơ bản đã đi đúng hướng.
“Tôi có một dự án ở đây, nếu ông chủ có hứng thú thì có thể tham gia.” Người kinh doanh đều vì lợi nhuận, sẽ không cho bạn lợi lộc và không sẵn lòng làm việc gì cho bạn.
Tại thời điểm này, Tông Cảnh Hạo gần như đã kiểm soát được.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ cái lợi lộc này nhất định là không cho không: “Tổng giám đốc Tông có việc gì cứ nói.”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn thông tin của Tập đoàn nhà họ Bạch, có những khu đô thị nơi bất động sản của Tập đoàn nhà họ Bạch được phát triển. “Những thành phố này và bất động sản do Tập đoàn nhà họ Bạch phát triển có mâu thuẫn với công ty của anh không?”
Người khôn khéo nói, cho đến đây, ông chủ Hứa cũng là một người khôn khéo: “Ngành nào không có cạnh tranh chứ, đồng nghiệp chính là kẻ thù nên sẽ có xung đột. Tập đoàn nhà họ Bạch và Tổng giám đốc Tông này luôn có thù hằn à?”
“Tôi không thích người này.”
“Người mà Tổng giám đốc Tông không thích đương nhiên không phải là người tốt gì. Tôi không dám nói thêm gì nữa. Chuyện này giao cho tôi.” Sếp Hứa đáp lại.
Nếu anh ta lo liệu chuyện này, Tông Cảnh Hạo chắc chắn sẽ chia lợi cho anh ta, dù sao cũng có tình cảm cá nhân của cả hai bên.
Hơn nữa nó cũng không có hại cho anh ta, điều tra để hạ gục một đối thủ đều có lợi cho anh ta.
“Vậy thì tôi chờ tin vui từ sếp Hứa. Mặc dù dự án năng lượng mới đã được phát triển, nếu như sếp Hứa có hứng thú thì có thể thêm một phần cho anh.”
“Ồ, Tổng giám đốc Tông thật khách sáo, hứng thú thì có. Vậy Tổng giám đốc Tông đợi tin tốt từ tôi đi.” Sếp Hứa cười sắp nứt đến tận gốc tai.
Gia nhập vào thời điểm này thì sẽ chia tiền, mặc dù chỉ có thể đầu tư một cổ phiếu, đến lúc đó sẽ có không ít tiền.
“Sếp Hứa cứ trực tiếp tìm Quan Kình, tôi sẽ nói cho cậu ấy.”
“Được, được.”
Chào hỏi vài câu, Tông Cảnh Hạo cúp máy, sau đó Quan Kình gõ cửa bước vào, cậu em vợ của chủ tịch Đường họ Lý còn khá trẻ.
“Người tới rồi, ngồi đây nói chuyện hay là tới phòng tiếp khách đi.”
Tông Cảnh Hạo nói: “Vào đi, để thư ký đi pha hai tách cà phê.”
Quan Kình gật đầu và lùi lại.
Lý Kỳ Nhuệ mặc một chiếc quần cắt xén để lộ ra mắt cá chân, một đôi giày da thường màu nâu, bên trên mặc một chiếc áo phông trắng phối hợp với một bộ vest màu xanh lam, một chiếc dây chuyền bạc có hình đầu lâu trên cổ và một chiếc đồng hồ của Diagono phiên bản giới hạn trên cổ tay được nhuộm bằng màu xám đang rất thịnh hành.
Bởi vì quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và chủ tịch Đường sau vài bữa ăn chung với nhau cũng được coi là rất quen thuộc. Hơn nữa, chủ tịch Đường đã dặn dò, lúc anh ta đến, nếu Tông Cảnh Hạo có bàn giao cái gì, anh ta đều phải làm theo.
“Tổng giám đốc Tông.” Anh cười và chào hỏi.
Tông Cảnh Hạo giơ tay lên: Ngồi đi.”
“Anh rể của tôi nói rằng anh không phải là người ngoài, cho nên có chuyện gì anh cứ dặn dò.” Lý Kỳ Nhuệ kéo ghế ngồi xuống.
Tông Cảnh Hạo mỉm cười: “Xem ra tôi phải mời anh rể anh ăn bữa cơm thôi.”
“Có thể đưa tôi đi được không? Anh ấy không thích đưa tôi đi chơi.” Lý Kỳ Nhuệ phàn nàn về anh rể.
“Được.” Tông Cảnh Hạo nói tới chủ đề chính: “Chất bán dẫn của Tập đoàn nhà họ Bạch vẫn làm tốt chứ?”
“Đối thủ cạnh tranh của tôi là một người đàn ông tàn tật ngồi trên xe lăn. Tôi đã từng gặp qua vài lần, có chút bản lĩnh.”
“Gần đây có thể cùng ông ta khiêu chiến giá cả, chênh lệch giá cả tôi sẽ bù cho anh.”
Bên phía sếp Hứa đã động thủ rồi, cùng lúc đó Lý Kỳ Nhuệ cũng ra tay. Cho dù Bạch Dận Ninh có ba đầu sáu tay thì cũng đủ để anh ta uống no. Chưa kể anh ta còn định tiến hành đồng bộ.
“Lời này thì xa cách quá. Tôi vốn rất khó chịu với anh ta. Lần trước còn cướp mất một khách hàng lớn của tôi, nhưng tôi chưa tìm được cơ hội để chỉnh đốn anh ta.” Nói đến Bạch Dận Ninh, Lý Kỳ Nhuệ nghiến răng một cái.
Kẻ thù cùng ngành, lời này quả không sai.
Lý Kỳ Nhuệ nằm trên bàn: “Anh có nghe thấy tin gì không? Hay là anh cũng khó chịu với tên què đó?”