Lâm Tân Ngôn nghiêng người tới thì thấy dòng chữ trên giấy, họ của Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi đổi thành Tông, tên không thay đổi, chỉ là chữ ở giữa đều đổi thành Ngôn, biến thành Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, lông mi của anh rất dài và dày, rậm rạp hiện rõ trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, trầm giọng nói: “Vậy có được không, có cả anh và em.”
Lâm Tân Ngôn dựa vào anh đáp: “Được.”
Ngọn đèn thủy tinh treo trên trần nhà nhá nhem ánh sáng, làm nổi bật lên bầu không khí ấm áp yên tĩnh.
Cả hai không nói gì mà chỉ tựa vào nhau, Lâm Tân Ngôn lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước: “Ngày anh anh có rảnh không?”
“Hử?” Anh rũ mắt.
Lâm Tân Ngôn ngửa đầu lên cọ chóp mũi vào cằm anh, rồi làm nũng với anh: “Em muốn anh đi cùng với em. Em thật tủi thân, nào là gả cho anh, sinh con cho anh, mà chúng ta chưa bao giờ tay trong tay đi dạo phố, chưa đi du lịch cùng nhau lần nào, đi xem phim cũng không có, nghĩ lại thì thấy đời này em quá thiệt thòi.”
Anh nở nụ cười hiếm khi thấy được: “Có anh mà em vẫn thấy chưa đủ sao?”
“Anh không có thời gian thì em đi tìm một anh đẹp trai đi cùng ah…”
Cô còn chưa dứt lời, Tông Cảnh Hạo đã cắn vài vai cô. Anh cắn rất mạnh, răng gặm vào xương vai cô như để trừng phạt, sau đó cảnh cáo: “Em đi tìm thử xem?”
Lâm Tân Ngôn nhíu mày vì đau. Cô không nhìn cũng biết trên vai đã có dấu răng rất sâu. Cô ôm lấy cổ anh: “Anh hận em cỡ nào vậy, muốn cắn chết em à?”
Anh không tách ra mà rầu rĩ nói: “Yên tâm, em sẽ không chết trước anh đâu, có chết thì anh cũng chết trước. Anh sẽ đi trước để tìm đường, sau đó kéo em theo, nếu không xuống địa ngục một mình anh sẽ cô đơn lắm.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cô cau mày: “Ác thế á?”
Tông Cảnh Hạo ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh mềm mại của cô: “Tất nhiên rồi, em là vợ anh, có chết cũng đúng.”
Lâm Tân Ngôn: “…”
Cốc cốc…
Lúc này, cửa phòng làm việc được gõ vang.
Là giọng của vú Vu: “Bữa tối đã làm xong rồi.”
Lâm Tân Ngôn ngẩng lên nhìn anh: “Em đói.”
Tông Cảnh Hạo đỡ eo giúp cô đứng dậy: “Đi thôi.”
Cô mỉm cười kéo anh ra khỏi phòng làm việc. Lâm Nhụy Hi đang chơi đùa với Tô Trạm trong phòng khách, chẳng biết Tô Trạm nói gì mà cô bé đang đuổi theo anh ấy khắp phòng.
Thẩm Bồi Xuyên lười biếng khoanh tay ngồi trên ghế sofa nhìn Tô Trạm bị đuổi để giải trí: “Cậu chạy đủ chưa?”
Tô Trạm tranh thủ nhìn anh ấy: “Chạy được bao nhiêu nữa thì chạy bấy nhiêu.”
Lâm Hi Thần ngồi trên ghế sofa khẽ thở dài và thầm nghĩ, tại sao chú Tô lại nghịch ngợm như trẻ con vậy nhỉ.
Thẩm Bồi Xuyên xoa tóc cậu bé: “Còn nhỏ mà cứ thích thở dài, cháu không sợ bị hói à?”
Lâm Hi Thần ngước nhìn anh ấy: “Cháu sẽ không thảm hơn chú đâu, đừng lo lắng cho cháu.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Sao, sao anh lại thảm?
“Chú thảm chỗ nào?” Thẩm Bồi Xuyên ngồi thẳng dậy.
“Khi cháu lớn bằng chú thì chắc chắn cháu đã có vợ rồi, dù có thành người hói thì thế nào? Dù sao cũng tốt hơn người không tìm được vợ, đúng không?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh chọc trúng ai thế này, không có người yêu thì chết à?
Lấy cả chuyện này để nói móc anh.
Sao anh lại sống mệt mỏi vậy nhỉ?
“Ba ơi.”
Thấy Tông Cảnh Hạo ra khỏi phòng làm việc, Lâm Nhụy Hi lập tức lao thẳng vào lòng anh, sau đó bắt đầu mách với ba mình: “Ba ơi, chú Tô bắt nạt con.”
Lâm Tân Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn con gái mình. Đứa nhỏ này rất thích làm nũng mách lẻo với Tông Cảnh Hạo, không biết có phải con gái nhà ai cũng thích bám theo ba hay không. Cô vào phòng bếp giúp vú Vu bưng đồ ăn và chuẩn bị bát đũa.
Tông Cảnh Hạo dùng một tay ôm lấy con gái, tay kia vén tóc ra sau tai cô bé, nhẹ giọng hỏi: “Sao chú ấy lại bắt nạt con?”
Đôi mắt to của Lâm Nhụy Hi chợt lóe: “Chú Tô hỏi con có thông minh không.”
“Ừm, sau đó thế nào?” Anh bế con gái tới bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Nhụy Hi cúi đầu gảy ngón tay và không muốn nói.
Lâm Hi Thần đi tới leo lên ghế, sau đó kể lại Tô Trạm đã trêu chọc Lâm Nhụy Hi thế nào, lời nói gốc của Tô Trạm là, “Tiểu Nhụy, cháu có thông minh không?”
Lâm Nhụy Hi cười hì hì, đồng thời kiêu ngạo đáp: “Tất nhiên là có rồi.”
“Vậy chú Tô sẽ hỏi cháu một câu, cháu trả lời được thì chứng tỏ cháu thông minh.”
“Được thôi.” Lâm Nhụy Hi tràn đầy tự tin, sau đó Tô Trạm hỏi: “Chú hỏi cháu một câu, cháu chỉ cần trả lời biết hoặc không biết.”
“Vâng ạ.”
Lâm Nhụy Hi vẫn rất hứng thú, đầy mong đợi chờ Tô Trạm nói tiếp.
“Cháu ngốc như thế, ba mẹ cháu có biết không?”
“Không biết… Bi… ết…”
Hình như trả lời thế nào cũng giống đang thừa nhận mình là đồ ngốc.
Đến khi Lâm Nhụy Hi phản ứng lại thì lập tức đuổi theo Tô Trạm muốn đánh anh ấy, sau đó là cảnh tượng Lâm Nhụy Hi đuổi theo Tô Trạm trong phòng khách mà bọn anh nhìn thấy.
Lâm Nhụy Hi chép miệng, tủi thân nói: “Ba ơi, chú Tô nói con ngốc.”
Tô Trạm kéo ghế ngồi xuống, ngượng ngùng mỉm cười: “Chú chọc con thôi mà.”
Lâm Nhụy Hi leo xuống chạy tới trèo lên người Tô Trạm, Tô Trậm ôm bé vào lòng, đồng thời nhìn bé đầy cảnh giác: “Cháu làm gì vậy? Muốn trả thù chú à?”
Cô bé lắc lắc đầu: “Cháu sẽ chỉ nói với dì Tần Nhã là chú Tô nhân lúc không có dì ấy ở đây để tìm bạn gái khác.”
Tô Trạm: “…”
Anh ấy sai rồi ư?
Có được nói xin lỗi không?
Có thể không trêu anh ấy kiểu vậy không?
Tô Trạm rất hối hận, tại sao anh ấy lại chọc phải tổ ong vò vẽ này chứ?
“Tiểu Nhụy, là chú ngốc, chú ngốc, cháu đừng nói xấu chú với dì Tần Nhã, bằng không chú sẽ trở thành trai độc thân giống chú Thẩm của cháu mất. Cháu thấy chú ấy đáng thương biết bao nhiêu, đừng nói lung tung với dì Tần Nhã có biết không?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Anh ấy chẳng làm gì cả, sao nằm không cũng trúng đạn?
Anh ấy bước tới vỗ mạnh vào vai Tô Trạm: “Anh em tốt.”
Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nói ra nỗi khổ của mình thì nhìn sang Lâm Nhụy Hi trong lòng Tô Trạm, đứa nhỏ này cũng trở nên ngày càng giống Lâm Hi Thần, anh ấy không thể không cảm thán: “Hai đứa nhỏ này thành tinh rồi, đừng trêu chọc vẫn tốt hơn.”
Tô Trạm tiếp tục nhận sai: “Tiểu Nhụy à, chú sai rồi, là chú ngốc, chúng ta không nói lung tung với Tần Nhã có được không?”
Lâm Nhụy Hi vươn tay véo mặt Tô Trạm: “Nể tình chú thành thật, cháu tạm tha cho chú đấy.”
Tô Trạm như được xá tội, nghĩ thầm, sau này không chọc đứa nhỏ này nữa, mới nhỏ xí đã không chịu thiệt, lòng trả thù mạnh thật.
“Lớn rồi ai dám lấy cháu đây.”
“Gì cơ?” Lâm Nhụy Hi không nghe rõ.
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn qua, Tô Trạm vội vàng ngậm miệng lại rồi vỗ nhẹ vào lưng Lâm Nhụy Hi: “Chú chưa nói gì cả, chúng ta ăn cơm thôi.”
Vú Vu đã bưng hết thức ăn lên bàn, đang đi bưng món canh cuối cùng.
Lâm Tân Ngôn xếp bát lên bàn rồi ngồi xuống cạnh con trai.
Cô sờ tóc cậu bé: “Ăn cơm đi.”
Tô Trạm ngồi đối diện cô, anh ấy chần chừ một lúc rồi hỏi: “Chị dâu, Tần Nhã thế nào rồi?”
Tần Nhã khỏe hơn rất nhiều, chỉ là ngoại hình đã thay đổi không ít. Trước khi Trình Dục Tú qua đời, cô ấy đã gọi cho cô và nói rằng sẽ trở về sớm, nhưng cô ấy hi vọng cô sẽ không nói cho Tô Trạm biết.
Lâm Tân Ngôn nhìn Tô Trạm nói đúng sự thật: “Cô ấy đang hồi phục khá tốt, nhưng cậu đừng sốt ruột, có lẽ cô ấy cần thời gian.”
Suy cho cùng chuyện lúc trước cũng gây ra đả kích quá lớn đối với cô ấy, khuôn mặt của phụ nữ quan trọng cỡ nào, hơn nữa lúc đó cô ấy đang mang thai, đứa con đã không còn nữa.
Nếu là cô, cô cũng không chắc mình có thể vượt qua được.
Tô Trạm mất mác cúi đầu, thương cảm nói: “Tôi biết rồi.”
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên ngột ngạt một cách không thể giải thích được, ngoại trừ hai đứa bé, người lớn ai cũng không ăn.
Tông Cảnh Hạo không ăn miếng nào, ngay cả nước cũng không uống đã lấy cớ công ty có việc cần giải quyết để rời khỏi phòng ăn.
Lâm Tân Ngôn biết khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa quên được.
Đương nhiên cũng sẽ không quên nhanh như vậy. Cô không đi khuyên nhủ, chỉ có thể để thời gian làm phai nhòa.
Cô không thèm ăn, nhưng vì đứa bé trong bụng nên phải múc một bát canh. Cô ăn một thìa canh rồi hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Ban nãy tôi mang cà phê đến phòng làm việc cho các anh, hình như có nghe thấy các anh nhắc tới Văn Nhàn.”
Thẩm Bồi Xuyên “ừ” một tiếng: “Tông Khải Phong bị bệnh, Cảnh Hạo đi thăm ông ấy tiện thể hỏi vài chi tiết vào lúc đó.”
“Đã nói gì?” Lâm Tân Ngôn thử hỏi, cô muốn biết Tông Cảnh Hạo biết được bao nhiêu.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không giấu cô, anh ấy nghĩ cô không phải người ngoài mà là vợ của Tông Cảnh Hạo, còn là người Trình Dục Tú đã không màng tính mạng để bảo vệ.
Lâm Tân Ngôn cũng biết nên anh ấy nói khá đơn giản: “Chỉ nói hồi kết thông gia với Văn Nhàn, Văn Nhàn có người trong lòng nên đưa Trình Dục Tú tới bên cạnh ông ấy, những điều này cô cũng biết.”
“Người nhà họ Văn lạ lùng thật.” Tô Trạm không nhịn được xen vào.
Lâm Tân Ngôn khẽ rũ mắt xuống, sau đó che giấu cảm xúc trong mắt bằng động tác ăn canh.
“Không nói Văn Nhàn đã chết như thế nào sao?” Lâm Tân Ngôn tiếp tục ăn canh, không ngẩng đầu lên. Lúc trước khi Trình Dục Tú kể với cô, bà ấy không nói cụ thể Văn Nhàn đã chết như thế nào.
Thật ra cô rất muốn biết.
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu: “Không nói.”
Cô hỏi thêm một câu: “Có nói về con của Văn Nhàn không?”