Quan Kình run lẩy bẩy, thấy hoang mang trong lòng, ai lại gọi điện cho anh vào lúc này chứ, anh lấy điện thoại ra trong ánh mắt sắc của Tông Cảnh Hạo, nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, cảm thấy nhẹ nhõm.
Phía dưới có hơn một trăm người quản lý điều hành, đều đổ dồn ánh mắt về phía Quan Kình, công ty có quy định, trong thời gian họp nhất định phải để điện thoại ở chế độ im lặng.
Quan Kình thẳng lưng, nghe máy.
Lâm Tân Ngôn nuốt miếng thức ăn trong miệng, nói vào điện thoại: “Chuyện tôi bảo anh điều tra thế nào rồi?”
Quan Kình nhất thời không nhớ ra, cô ấy bảo anh điều tra chuyện gì?
Lâm Tân Ngôn bỏ đũa xuống: “Tôi bảo anh điều tra tất cả công ty giải trí của Lý Chiến, anh quên rồi sao, hay vẫn chưa điều tra?”
Quan Kình bỗng hiểu ra, là cuộc gọi của Lâm Tân Ngôn, anh cũng không tiện nghe máy trước mặt quản lý điều hành công ty, chiếm thời gian họp.
Anh nhìn Tông Cảnh Hạo, giơ màn hình điện thoại cho anh nhìn.
Quan Kình lưu tên danh bạ của Lâm Tân Ngôn là ‘vợ của tổng giám đốc’
Tông Cảnh Hạo chau mày, không trách mắng anh, bảo anh đi nghe máy.
Quan Kình cười nói: “Được thôi.”
Không đợi câu trả lời của Quan Kình, Lâm Tân Ngôn hơi mất kiên nhẫn: “Anh rất bận sao?”
“Không bận, không bận.” Quan Kình đóng cửa phòng họp.
Tìm nơi yên tĩnh không có người: “Lần trước cô tắt máy nhanh quá, tôi không kịp nói, Lý Chiến không ký hợp đồng với công ty giải trí, bên cạnh anh ta chỉ có một quản lý.”
Lâm Tân Ngôn chau mày lại: “Vậy có thể tìm thấy anh ta không?”
“Mấy hôm trước anh ta vừa về nước, bây giờ đang ở số nhà 108, phía Tây đường Đồng Lăng.” Quan Kình nói.
Lâm Tân Ngôn rất hài lòng: “Ừm.”
“Đợi đã.” Lúc Lâm Tân Ngôn sắp cúp máy, Quan Kình hỏi cô: “Cô quen Lý Chiến sao?”
Lâm Tân Ngôn nói thật: “Không quen.”
“Vậy cô tìm anh ta làm gì?”
“Cần thiết cho công việc, sao nào, không được sao?” Lâm Tân Ngôn cảm thấy Quan Kình hỏi hơi nhiều.
“Cô, cô không biết thân phận của anh ta sao?” Quan Kình hỏi dò cô.
Lâm Tân Ngôn thấy tò mò: “Anh ta có thân phận gì?”
Quan Kình mở miệng, muốn nói, nhưng lại cảm thấy không nên nói chuyện này.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Nói xong Quan Kình tắt điện thoại.
Lâm Tân Ngôn không biết, điều này chứng minh cô không nói chuyện tìm Lý Chiến với Tông Cảnh Hạo, nếu không sao phải nhờ anh điều tra địa chỉ chứ.
Lâm Tân Ngôn nhìn điện thoại, thấy dở khóc dở cười, cái người này sao nói chuyện toàn nói một nửa vậy chứ?
Khiến người ta tò mò, rồi lại không nói nữa?
Thú vị lắm sao?
Cô đặt điện thoại xuống, ăn xong cơm liền ra ngoài, ngồi lên xe, điện thoại chỉ đường đến số nhà 108 phía Tây đường Đồng Lăng, cô không biết đường đi đến chỗ này, chỉ có thể dựa vào bản đồ chỉ đường.
Cô lái xe theo hướng mà bản đồ chỉ, càng gần điểm đến, càng hoang vu, cô liền cảm thấy hoang mang, ngôi sao nổi tiếng lại ở nơi hẻo lánh thế này sao?
Nhà hai bên đường rất cũ kỹ, thi thoảng mới có quầy bán quà vặt, bên đường cũng không có người đi bộ nào, thi thoảng gặp một người, nhưng cũng có tuổi rồi.
Ở khu vực này phần lớn là người đã có tuổi, cô tìm kiếm tên Lý Chiến trên Baidu, không chỉ là ngôi sao nổi tiếng, mà cũng trẻ tuổi, sao lại ở nơi cũ kỹ thế này chứ?
Hơn nữa, ngôi sao nổi tiếng như anh ta chắc cũng không thiếu tiền chứ đúng không?
Lâm Tân Ngôn nghi ngờ tin tức Quan Kình đưa cho cô là giả.
Lúc cô định từ bỏ, nhìn thấy số nhà 108, chủ yếu là cô phát hiện một thanh niên lượn lờ ở tòa nhà này, còn đội mũ lưỡi trai, ôm máy ảnh, rõ ràng là phóng viên chụp trộm.
Lâm Tân Ngôn dừng xe, xem ra cô sợ rằng cũng không gặp được Lý Chiến?
Bây giờ cô đã hiểu tại sao Lý Chiến lại ở nơi thế này, mục đích để tránh đám phóng viên đó.
Cô nhìn qua cửa xe ô tô, tòa nhà cũng không cao lắm, tầm 15, 16 tầng, cửa sổ phơi rất nhiều quần áo, nội y quần lót tung bay trước cửa sổ, không giữ ý tứ gì cả.
Lâm Tân Ngôn chống cằm, trong lòng nghĩ, cô phải làm sao để gặp được Lý Chiến?
Xem ra cho dù cô đến gõ cửa, sợ rằng cũng không có ai mở cửa cho cô.
Nói không chừng sẽ cho rằng cô là thợ săn ảnh.
“Nhanh……”
Lúc Lâm Tân Ngôn đang vắt óc nghĩ cách để gặp được Lý Chiến, cửa mở ra, một người đàn ông đeo khẩu trang đen, mặc đồ bình thường, đội chiếc mũ ở áo, che đi phần lớn khuôn mặt, dường như không nhìn ra mặt mũi của anh ta.
Trong lúc rối loạn cô không kịp đề phòng, cô không nhìn rõ người chạy từ ào ra, đứng chặn ở cửa.
Đa số là con gái, trong tay cầm bảng như ‘Lý Chiến em yêu anh’ ‘Lý Chiến chồng em’, gào thét, lặp đi lặp lại hai từ ‘Lý Chiến’
Lâm Tân Ngôn lần đầu nhìn thấy cảnh theo đuổi thần tượng
Trước đây xem tin tức, nhìn thấy ‘biển người’ cho rằng đều là giả, hôm nay cô phát hiện ra cảnh tượng này còn điên cuồng hơn trong phim.
Bên cạnh Lý Chiến chỉ có một một người béo, kết bím tóc trên đỉnh đầu, đeo balo trên lưng, đeo kính, muốn bảo vệ Lý Chiến, nhưng quá nhiều người.
Lâm Tân Ngôn hơi sửng sốt, cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, không ngờ rằng có ngày cô lại có thể đến nơi theo đuổi thần tượng, tận mắt nhìn thấy người nổi tiếng.
Cô hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của Lý Chiến, có phải thực sự đẹp trai đến mức khiến người ta phát cuồng hay không.
Bây giờ cô cũng rất tò mò, tên Lý Chiến này đi ra kiểu gì, bị nhiều người vây xung quanh như thế này mà bên cạnh chỉ có một người.
Lúc cô đang hóng chuyện, thì cửa sau của xe bị mở ra.
“Mau lái xe đi.”
Lâm Tân Ngôn ngoái đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao to, đeo kính đen, đeo khẩu trang đen, dường như cả khuôn mặt bị che kín.
Hình ảnh này……sao giống Lý Chiến mà cô nhìn thấy trên Baidu thế?
Cô quay đầu nhìn cửa, đám người hâm mộ vẫn chặn ở cửa phát cuồng vì Lý Chiến.
“Anh là ai?” Một câu hỏi lớn nảy ra trong đầu Lâm Tân Ngôn.
Lý Chiến dùng ngón tay kéo kính mắt xuống, nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn: “Là cô……”
“Lý Chiến?” Lâm Tân Ngôn nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.
Lý Chiến kéo kính lên: “Đưa tôi rời khỏi nơi này.”
Lâm Tân Ngôn không nói gì, khởi động xe.
Đúng là trúng phải câu nói cổ đó, đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, trong lúc vô ý không tốn sức lại tìm ra.
“Anh muốn đi đâu?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Trung tâm thành phố.”
Hôm nay có buổi gặp mặt người hâm mộ, bên đó đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn mỗi anh ta chưa đến.
Trước khi lên xe, anh tưởng là xe mà bên đó đến đón, sau khi gặp Lâm Tân Ngôn, anh mới phát hiện mình lên nhầm xe, cho dù thế nào, bây giờ anh đã thoát khỏi đám người hâm mộ bao vây anh rồi.
Anh bỏ kính và khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt.
Mái tóc màu xanh đen, cắt rất phong cách, đôi mắt sâu, sáng như ánh trăng, ngũ quan rõ ràng trên khuôn mặt tựa như điêu khắc, nét mặt khôi ngô đến lạ thường .
Anh mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro nhỏ màu xanh nhạt, cổ áo xắn lên, gọn gàng hơi hoa mỹ, có sự gợi cảm không thể nói thành lời.
Chiếc mũi cao, đôi môi đỏ dày nở ra nụ cười khiến người ta ngây ngất.
“Đã lâu không gặp.”