Trang Gia Văn nói được rồi cúp điện thoại nhưng vẫn không bỏ điện thoại xuống mà bấm thêm một dãy số khác.
Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy.
Bên kia có giọng nói vang lên: “Tổng giám đốc Trang.”
“Ừ, các người có chắc chắn hành động lần này được tiến hành bí mật không? Tôi không muốn mọi chuyện trở nên quá phức tạp.” Anh ấy cứ phải hỏi lại xem có thể bị dò la ra manh mối gì không, chuyện bé xé ra to thành những phiền phức rắc rối thì không nên.
“Anh cứ yên tâm, chút chuyện đó thì chúng tôi làm ngon lành lắm.”
Trang Gia Văn nói: “Bảo với bọn họ là khoảng thời gian này cố gắng giấu mình đi càng yên tĩnh càng tốt, đừng gây chuyện linh tinh.”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền phức đâu.”
“Tôi chuyển cho cậu một số tiền để khao các anh em một bữa.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần…”
“Cứ thế đi, tôi còn có việc.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Trang.”
Điện thoại đã cúp, Trang Gia Văn đặt điện thoại di động xuống, ngồi vào bàn làm việc bóp trán, trên mặt có vẻ mỏi mệt, anh ấy gọi nội bộ để dặn dò thư ký: “Hôm nay tôi không giải quyết công việc nữa, mấy công tác xã giao cũng hủy hết luôn đi.”
“Được.”
Anh ấy tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng chừng hai mươi phút trôi qua thì có người gõ cửa phòng làm việc,
Anh ấy mở mắt ra và thản nhiên nói: “Vào đi.”
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra.
Tông Ngôn Hi đi tới, Trang Gia Văn cười: “Sao chị lại có thời gian rỗi đến gặp em thế này?”
Anh ấy làm bộ như không biết gì cả.
Tông Ngôn Hi không quanh co lòng vòng với em trai ruột của mình, hỏi: “Em tìm người đối phó với Giang Mạt Hàn đúng không?”
Trang Gia Văn nhìn cô: “Chị đang hỏi tội em hả?”
“Không phải.” Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy: “Em chỉ cần nói là có hay không thối”
“Tại sao chỉ lại hỏi câu này? Có thì sao và không có thì sao? Chẳng lẽ chị định nổi cáu với em vì chuyện thế này á?”
Tông Ngôn Hi kéo ghế đối diện bàn làm việc của anh ấy ngồi xuống: “Nếu như em là người làm thì chị biết chắc chắn em vì chị.”
“Thế thì sao? Chị đến để cảm ơn em đấy hả?” Trang Gia Văn khẽ nhíu mày, trông cô có vẻ không giống đang tới để cảm ơn.
“Chị chỉ không muốn có liên quan gì tới Giang Mạt Hàn thôi, em làm thế nhỡ đâu bị người ta bắt được thóp thì chỉ tổ rước thêm phiền phức về cho em thôi.” Cô không muốn làm liên lụy đến người thân của mình vì Giang Mạt Hàn.
“Chị không thể tin tưởng em như thế ư?” Trang Gia Văn nhìn Tông Ngôn Hi nói: “Tuy em và chị không mang cùng một họ nhưng chúng ta là chị em cùng một bố một mẹ sinh ra, chỉ bị người ta ức hiếp như thế thì em cứ khoanh tay đứng nhìn thế thôi à? Em chỉ đánh cho anh ta một trận thôi chứ có phải là lấy mạng anh ta đâu, bản thân em biết giữ chừng mực mà, không sao cả. Dù anh ta muốn điều tra cũng không thể điều tra ra được, dù có nghi ngờ là em thì cũng không thể tìm đâu ra bằng chứng.”
Tông Ngôn Hi nhìn anh rồi cuối cùng thở dài thườn thượt, Trang Gia Văn đã là người trưởng thành rồi, đã quản lý được một công ty lớn như thế thì cũng không phải là người không biết chừng mực, chắc chắn trong lòng anh có sự tính toán riêng.
Cô không tiện nói thêm gì nữa, cô đến đây chuyến này cũng chỉ vì quan tâm đến Trang Gia Văn, sợ cậu tự rước lấy phiền toái về cho mình vì Giang Mạt Hàn thì không đáng.
“Chị đi đây.” Cô đứng dậy.
“Ngồi một lát nữa nhé? Em bải thư ký pha cho chị một ly cà phê?” Trang Gia Văn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Đi ra tới cửa thì Tông Ngôn Hi đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Trang Gia Văn: “Bảo bối à, đột nhiên chị phát hiện ra em trở nên hư hỏng rồi.”
“Em có hư hỏng gì đâu?” Trang Gia Văn hỏi.
“Có hay không thì tự em biết.” Nói xong Tông Ngôn Hi bèn đóng cửa phòng làm việc và đi mất.
Ở bệnh viện.
Trải qua cuộc phẫu thuật hai tiếng đồng hồ, Giang Mạt Hàn được đẩy ra.
“Bác sĩ, anh tôi thế nào rồi? Không có nguy hiểm gì đến tánh mạng chứ?” Giang Hữu Khiêm nắm lấy ống tay áo bác sĩ hỏi.
Bác sĩ nhìn anh ta: “Anh là người nhà của bệnh nhân hả?”
Giang Hữu Khiêm gật đầu: “Đúng thế.”
“Tạm thời bệnh nhân không có nguy hiểm gì đến tánh mạng, tình huống cụ thể thì phải chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi làm kiểm tra tổng quát thêm một lần nữa.”
Giang Hữu Khiếm không thể bình tĩnh nổi, nói thế nào sao vậy?
“Bác sĩ, cho tôi hỏi tạm thời không có nguy hiểm gì đến tánh mạng là sao?”
Bác sĩ giải thích: “Thông qua hình chụp CT thì chúng tôi phát hiện trong não bệnh nhân có một bóng mờ, tạm thời chúng tôi vẫn chưa thể xác định bóng mờ đó là gì nên buộc lòng phải chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi thăm khám cụ thể và phân tích.”
Nam Thành giữ chặt Giang Hữu Khiêm đang xúc động: “Chúng ta để hỉ đẩy tổng giám đốc Giang đến phòng bệnh trước đã, dù là gì thì cứ chờ anh ấy tỉnh lại rồi tính sau.”
Giang Hữu Khiêm nhìn anh ta rồi cuối cùng đành phải gật đầu.
Giang Mạt Hàn được đưa đến phòng bệnh và hôn mê đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Nam Thành và Giang Hữu Khiêm không đi đâu cả, hai người vẫn túc trực ở đây.
Đầu Giang Mạt Hàn vẫn còn quấn đầy băng gạc, sắc mặt thì cũng không đến nỗi nào. Anh chậm chạp mở mắt, quanh mũi toàn là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đập vào mắt anh cũng là phòng hồi sức, anh khẽ nhíu mày và chỉ cảm thấy đầu cực kì đau.
“Tổng giám đốc Giang.” Nam Thành là người phát hiện ra Giang Mạt Hàn đã tỉnh lại trước, anh ta xúc động hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giang Mạt Hàn lạnh lẽo nhìn anh ta, anh nghĩ mãi vẫn không thể nhớ nổi đây là người nào.
“Anh cảm thấy không được thoải mái hả?” Nam Thành không thấy Giang Mạt Hàn nói gì bèn quan tâm hỏi: “Có cần tôi gọi bác sĩ vào đây không?”
Giang Mạt Hàn vẫn không nói gì, ánh mắt và vẻ mặt anh không hề có cảm xúc và thái độ gì đặc biệt, như thể vẫn chưa quen với hoàn cảnh xa lạ và dường như anh cũng thấy xa lạ với cả Nam Thành.
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã vào tới để đẩy Giang Mạt Hàn vào phòng kiểm tra.