“Đừng giải thích gì cả, anh vốn cũng không phải là người lãng mạn. Trong lòng em biết rõ, em sẽ không giận anh. Đi vào đi.” Tang Du kéo tay anh ấy đi vào trong.
Tang Du cũng là một cô gái tốt bụng, không có tính kiêu căng, không ỷ mình nhỏ tuổi yêu cầu anh ấy cái gì. Cô ấy cũng hiểu công việc và sự nhàm chán của anh. Thẩm Bồi Xuyên nghĩ, anh chưa gặp được cô gái nào tốt hơn cô.
Thẩm Bồi Xuyên ở bên cô ấy rất hạnh phúc.
Tang Du ngửi thấy mùi thơm nức nồng nàn từ quán ăn, nhìn mấy người khách ăn uống, cảm thấy khá ngon miệng nên cô ấy nhìn vào thực đơn treo trên tường, gọi một vài món ăn. Cô vừa bị sốt, chỉ thích ăn thanh đạm, hỏi Thẩm Bồi Xuyên: “Anh muốn ăn vị gì?”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Anh cũng giống như em.”
Tang Du mỉm cười gọi đồ ăn, Thẩm Bồi Xuyên tìm một chỗ ngồi xuống. Đồ ăn ở đây được dọn ra rất nhanh, Tang Du không thèm ăn nên cũng không ăn nhiều. Sau khi ăn xong, họ cùng nhau bước ra khỏi quán ăn.
Tang Du đột ngột dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên quay lại nhìn cô ấy.
Tang Du vẫn im lặng, không biết vừa rồi có phải mình ăn quá nhanh không, hay là thức ăn không sạch nên cảm thấy tức bụng, muốn nôn.
Thẩm Bồi Xuyên sờ sờ trán của cô ấy, bị Tang Du chặn lại: “Không sốt.”
“Anh thấy em không khỏe lắm.” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng nói.
Tang Du đứng một lúc, cơn buồn nôn giảm bớt, cô ấy ôm ngực nói: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Hai người lên xe, Thẩm Bồi Xuyên đưa cô vào thành phố mua lại điện thoại, không có điện thoại di động rất bất tiện, huống chi cô ấy chuẩn bị quay về thành phố B.
Mười giờ tối mới về đến nhà, Thẩm Bồi Xuyên trước tiên tắm rửa sạch sẽ cho rồi nằm xuống, Tang Du tắm xong bước đến giường, vén chăn lên, chui vào chăn Thẩm Bồi Xuyên.
Cô chủ động tháo khăn tắm trên người ra.
Thẩm Bồi Xuyên hôn cô ấy: “Em chưa khỏi bệnh.”
“Em không sao, anh không muốn em sao?” Tang Du nằm trong vòng tay anh ấy, thân thể mềm mại cọ vào lồng ngực nóng bỏng.
Nếu nói không muốn là giả, dù lòng có kiềm chế, thân thể cũng không dối lừa được.
Ngày hôm sau Tang Du quay về, ngủ bù suốt dọc đường.
Như vậy đã được nửa tháng, Tô Trạm vẫn không nói lời nào với bà cụ. Cho dù là bà cụ chủ động nói chuyện với Tô Trạm, anh ta vẫn rất lạnh nhạt.
Bà cụ dần dần không nói nữa.
Hai ngày từ khi Tần Nhã đi cô ấy vẫn chưa liên lạc với anh, Tô Trạm muốn gặp cô nên bí mật đến thành phố C.
Ngày hôm đó trời trong nắng vàng, thời tiết cực kỳ tốt, ánh mặt trời dịu nhẹ không nóng cũng không lạnh, lá phong bên đường dần đỏ lên, phất phiêu rơi xuống đất.
Tần Nhã quay lại làm việc, không hề mở miệng nhắc đến chuyện riêng của mình. Thiệu Vân cũng không hỏi, thế giới của người trưởng thành ai cũng hiểu, ai cũng có những chuyện không muốn nói.
Thiệu Vân vẫn như cũ thích mặc quần áo sặc sỡ. Hôm nay ông ấy mặc áo sơ mi in hoa hòe, âu phục màu trắng. Tần Nhã đối với thẩm mỹ của ông ấy đã vô lực, không thèm nói nữa. Ông ấy cầm chìa khóa xe, bước vào phòng làm việc của Tần Nhã.
“Hôm nay tan làm sớm một chút.” Thiệu Vân vừa nói vừa ngồi vào bàn làm việc.
Tần Nhã ngẩng đầu, gò má trắng nõn gầy đi rất nhiều, đôi mắt trong veo: “Chú hai, chú có thể có dáng vẻ của một trưởng bối được không?”
“Chú chỗ nào không giống trưởng bối?” Thiệu Vân không cảm thấy ngồi ở trên bàn Tần Nhã là hành vi không ổn.
Tính cách ông ấy vốn hoạt bát như vậy.
“Cháu thay quần áo đi, chú đưa cháu đến chỗ này.”
Tần Nhã nói: “Cháu đang bận, không đi đâu.”
“Từ khi trở về đến nay, cháu đã ngày đêm làm việc, cứ thể này thì sẽ bệnh mất, chú đưa cô đi thư giãn một chút.” Thiệu Vân lấy cây cọ vẽ trong tay cô ấy ra.
Nắm cổ tay, kéo cô ấy ra khỏi ghế.
Tần Nhã bất lực: “Chú định dẫn ta đi đâu? Cháu nói cho chú biết, lần này cháu sẽ không đi thành phố trò chơi điện tử gì nữa đâu.”
“Lần này không đi cái đó. Chú sẽ đưa cháu đến chỗ mới mẻ.” Thiệu Vân lấy ra một bộ lễ phục đang được trưng bày trong cửa hàng đưa cho Tần Nhã: “Mặc vào.”
Tần Nhã: “…”
Cô cầm lấy chiếc váy: “Chú hai nhân dịp gì vậy? Lại còn phải mặc lễ phục?”
“Dành cho những dịp nghiêm túc.” Chú hai cười: “Cháu đi thay đồ đi. Chú ở cửa đợi cháu.”
Tần Nhã không có tâm trạng đi ra ngoài, chỉ muốn ở một mình, phải đi cùng Thiệu Vân đi tham dự mấy dịp thế này, phải gặp rất nhiều người, lại còn phải mặc lễ phục, trang điểm, làm tóc, cô ấy quả thật thấy phiền phức.
“Chú hai…”
Tần Nhã muốn thuyết phục Thiệu Vân đừng để cô ấy đi cùng ông.
Thiệu Vân nói: “Coi như cháu giúp chú một việc, chú sẽ đợi cháu ở cửa.”
Nói xong thì đi luôn.
Tần Nhã thở dài, chỉ có thể vào phòng thử đồ thay quần áo.
Xe của Thiệu Vân dừng ở ven đường trước cửa hàng.
Xe của Tô Trạm dừng ở cách cửa cửa hàng không xa. Khoảng thời gian, anh ta trầm lặng hơn rất nhiều. Trước đây anh ta thích nói nhất, là người hướng ngoại nhất trong ba người, nhưng bây giờ cũng thay đổi.
Anh ta chạy tới đây không nói tiếng nào, chỉ vì nhớ Tần Nhã và muốn thấy cô một chút.
Nhiều đêm anh ta cầm di động không ngủ được, muốn gọi cho cô ấy, hoặc nhắn tin nhưng trước sau vẫn không có dũng khí.
Lâm Tân Ngôn hôm đó nói anh ta và Tần Nhã vội vàng kết hôn vì bị bà cụ thúc giục.
Thực ra không phải vậy, anh ta đã là người trưởng thành rồi, nếu không thích Tần Nhã, sẽ không cứ như vậy kết hôn. Nếu như vì bà cụ mà qua loa lấy lệ, anh ta đã sớm tùy tiện kéo một người đi kết hôn rồi, cần gì phải chờ gặp Tần Nhã mới kết hôn vì lý do này.
Bây giờ anh ta đã hiểu lòng mình. Không, anh ta đã hiểu lòng mình từ rất lâu rồi, anh yêu Tần Nhã, thích cô.
Tất cả đau đớn trong lòng cũng vì một chữ tình.
Hôm nay không dám đối mặt, chỉ dám len lén nhìn.
Chỉ vì thích cô ấy mà thôi.