Thẩm Bồi Xuyên thở dốc: “Em cứ yên tâm đi, trước khi kết hôn thì anh sẽ không làm tổn thương đến em đâu.”
Nếu có ngủ chung giường thì anh ấy cũng sẽ không động vào cô ấy.
Trong lòng anh ấy cũng có áp lực của riêng mình, vẫn luôn cảm thấy Tang Du còn nhỏ. Nếu anh ấy làm gì xâm phạm đến cô ấy thì sẽ là một tội ác.
Tang Du cũng không trêu anh ấy nữa, một người đàn ông như thế rất khó có được, cô ấy phải biết trân trọng. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi người Thẩm Bồi Xuyên, trở lại ngồi đối diện anh ấy, gắp thức ăn cho anh ấy: “Anh thích ăn cái gì? Sau này em sẽ làm cho anh ăn.”
Thẩm Bồi Xuyên nhanh chóng có cảm giác như được về nhà, độc thân lâu như thế, bỗng nhiên có một người quan tâm mình, khiến anh ấy cảm thấy mình phải trân trọng cô ấy nhiều hơn.
Anh ấy gắp một biết khoai tây mà Tang Du đã gắp cho mình.
Sau khi dùng cơm xong, Tang Du nhanh chóng thu dọn bát đũa: “Nếu anh không ngủ được thì ra ngoài kia ngồi một chút đi.”
Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, anh theo xem cô rửa chén.
Tang Du nhìn anh ấy một cái: “Rửa chén thì có gì để nhìn đâu.”
“Anh muốn học một chút, sau này sẽ làm giúp em.” Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc nói.
Tang Du cười.
“Cô Tang, cô Tang ơi.” Lư Khả Khả ôm một quả dưa hấu tới: “Ông nội cháu nói là mang qua cho cô ăn.” Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên lại bổ sung thêm: “Hai người ăn chung.”
Tang Du bỏ chén xuống, rửa tay sạch sau đó ra nhận lấy quả dưa hấu bỏ lên bàn: “Cảm ơn ông nội cháu giúp cô nhé.”
“Ông nội cháu nói là không cần cám ơn, ông nội nói cô Tang là người tốt. Cô cũng cho cháu rất nhiều đồ dùng học tập tốt, quả dưa hấu này cũng không làm gì cả.” Lư Khả Khả cười nói vui vẻ, lúc cô bé toét miệng cười thì để lộ hàm răng trắng sáng: “Thế cháu về đi, không quấy rầy cô Tang nữa.”
Nói xong, cô bé nhanh chân chạy đi.
Tang Du nhìn quả dưa hấu trên bàn, ánh mắt tối sầm lại: “Em thật sự không bỏ được bọn họ.”
Cô ấy lo rằng sau khi cô đi thì không ai dạy bọn trẻ học nữa. Vương Ổn cũng không ở đây lâu, bởi vì điều kiện ở đây không tốt, không ai muốn tới đây dạy học. Cô ấy thật sự rất lo cho tương lai của những đứa trẻ này, bọn trẻ ngây thơ như thế, lại hiền lành, đáng ra phải có một tương lai thật tốt, và học chính là con đường duy nhất.
Thẩm Bồi Xuyên đưa tay sờ mặt cô ấy, biết cô ấy đang nghĩ điều gì, bèn nói: “Cứ giao cho anh.”
Tang Du ngẩng đầu, mở to mắt hỏi anh: “Anh có cách gì sao?”
Thẩm Bồi Xuyên ừ nhẹ.
“Anh thật tốt.” Tang Du nhón chân lên ôm lấy cổ anh ấy, hôn lên mặt anh ấy một cái.
Sau khi hôn xong lại nhanh chóng buông ra, tiếp tục rửa chén. Cô cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Bồi Xuyên đứng ngây tại chỗ, giống như đang thưởng thức nụ hôn chớp nhoáng vừa rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Tang Du bỏ quả dưa hấu vào thùng nước giếng: “Nước giếng rất lạnh, có thể làm lạnh dưa hấu, đợi một lúc nữa hãy ăn.”
Nói xong cô ấy ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Em muốn đi tắm.”
Thẩm Bồi Xuyên nói ngay: “Thế anh sẽ ra ngoài.”
Nói xong, anh ấy bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tang Du đứng yên tại chỗ, ánh mắt hiện lên ý cười.
Thẩm Bồi Xuyên ngồi xuống phiến đá dưới tán cây, có gió nhè nhẹ thoáng qua, vì thế không cảm thấy oi bức.
Trong lòng anh đang nghĩ mình nên nói thế nào với Tống Nhã Hinh, nói thế nào mới không làm tổn thương Tống Nhã Hinh.
Dù sao thì anh cũng là người lật lọng.
“Tôi có thể ngồi đây không?” Vương Ổn đi tới.
Thẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh ngồi đi.”
Vương Ổn ngồi xuống phiến đá bên cạnh.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hỏi: “Anh sẽ ở cùng cô ấy sao?”
Thẩm Bồi Xuyên ừ nhẹ.
Vương Ổn cảm thấy có chút mất mát: “Nếu anh không xuất hiện thì tốt biết bao, có như thế thì cô ấy mới chấp nhận tôi, cô ấy là cô gái đầu tiên mà tôi thích.”
Thẩm Bồi Xuyên không nói gì.
Thế thì cuộc đối thoại như thế thật sự không có ý nghĩa.
Anh xuất hiện, còn hiểu rõ lòng mình.
“Anh làm nghề gì? Sau này có thể chăm sóc tốt cho cô ấy không?” Vương Ổn bỗng nhiên lo lắng về việc sau này Tang Du ở chung với Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên tò mò hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại muốn biết chuyện này?”
“Anh nói công việc của tôi không ổn, không thể cho cô ấy một cuộc sống tốt. Thế anh có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt sao?” Vương Ổn lên tiếng với vẻ hơi khó chịu.
Anh ấy nói mình thì bây giờ mình cũng có thể nói lại được.
Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy anh ta giống như một đứa bé lớn xác ngây thời: “Tôi không thể bảo đảm sẽ cho cô ấy một cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng nếu nuôi cô ấy thì tôi có thể nuôi được.”
“Anh lừa tôi sao? Chữ nuôi này phạm vi rất lớn, miễn cưỡng có một bữa cơm cũng được xem là nuôi. Nếu anh không thể cho cô ấy một cuộc sống sung túc hơn thì cũng có khác gì tôi đâu? Anh không muốn nói nghề nghiệp của mình là vì anh không thể nắm chắc được nó không?” Lời nói của Vương Ổn càng lúc càng sắc bén.
Trong lòng anh ta không thoải mái vì thế trút hết lên người Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên nhàn nhạt nhìn anh ta, vừa chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Tang Du đang mặc một bộ quần áo ngủ rộng bước ra. Cô ấy vừa mới gội đầu, không sấy khô nên vẫn còn rất ước, lúc cô ấy đứng trong phòng đã nghe được lời nói của Vương Ổn.
Cô ấy không thích người khác chất vấn Thẩm Bồi Xuyên như thế.
“Anh ấy là phó cục trưởng cục công an, anh thấy thân phận này đủ chưa?” Tang Du lạnh lùng nói.
Cô tôn trọng Vương Ổn, cũng coi anh ta là bạn, nhưng mà anh ta nói Thẩm Bồi Xuyên như vậy là không được.
Đừng nói tới Thẩm Bồi Xuyên là người có thân phận, cho dù không có, cô cũng không cho phép người khác nghi ngờ anh bất cứ điều gì.
Ở trong mắt cô, Thẩm Bồi Xuyên cái gì cũng là tốt nhất.