Lâm Tân Ngôn rũ mắt. Tuy Trình Dục Tú sinh ra Tông Cảnh Hạo, thế nhưng bà đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian cần người chăm sóc và vun đắp tình cảm nhất.
Hiện tại, Tông Cảnh Hạo còn không gần gũi bà.
Cuộc đời này của Trình Dục Tú nào chỉ là đáng tiếc, bà thật đáng buồn, cũng thật là vĩ đại.
Nếu là cô, chưa hẳn cô đã làm được.
“Con khuyên Cảnh Hạo nhiều hơn nhé, bảo nó đừng để ý nữa.” Lý Tĩnh thở dài một hơi: “Việc này thật ra ta cũng hiểu. Nếu là mẹ ta qua đời chưa đến một tháng, cha ta lại cưới một người khác, có thể ta sẽ càng thêm căm hận, nói không chừng còn có thể cầm dao đâm người phụ nữ kia nữa. Vấn đề này không xảy ra với mình thì không thể nào trải nghiệm được. Nói là đồng cảm nhưng có thể đồng cảm được sao? Không thể, vẫn là đàn ông vững vàng được nhanh hơn. Mặc dù quan hệ của Cảnh Hạo và Khải Phong những năm gần đây rất căng thẳng, nhưng mà hắn cũng không làm gì quá đáng, đối xử lạnh lùng như vậy, chẳng qua là không bước qua được nút thắt trong lòng. Con làm vợ, phải khuyên nhủ nó nhiều hơn.”
Lâm Tân Ngôn khẽ vâng một tiếng.
Có vài lời Lý Tĩnh nói cũng đúng, vấn đề này không thể nào đồng cảm được, không thể trải nghiệm được cảm giác của người trong cuộc lúc đó, chỉ có trải qua chuyện như thế thì mới có thể có cảm nhận được.
Sau khi cô nghe chuyện Trình Dục Tú, cô vẫn đứng trên góc độ của Trình Dục Tú để nhìn vấn đề, thuyết phục Tông Cảnh Hạo.
Thế nhưng cô không đứng từ góc độ của Tông Cảnh Hạo để nhìn chuyện này.
Hắn không biết Trình Dục Tú là mẹ của hắn, hắn không biết những chuyện phức tạp trong đó, càng không biết những gì Trình Dục Tú đã hi sinh vì hắn.
Cho nên cô hẳn là cũng nên nhìn chuyện này từ góc độ của hắn.
“Hôm nay con về trước.”
Lúc này, cửa mở ra, Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh đi tới.
“Ta tiễn các con.” Văn Khuynh nói.
Tông Cảnh Hạo từ chối, nói bên ngoài lạnh, xe ngay ở ngoài, bọn họ ra ngoài là có thể lên xe.
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy bọn họ đi ra, đứng lên khỏi ghế sofa. Tông Cảnh Hạo đi tới: “Chúng ta về nhà.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
“Vẫn còn sớm mà, sao không ở lại thêm chút nữa.” Lý Tĩnh giữ lại.
“Không được, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi.” Lâm Tân Ngôn rất muốn biết Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo đã nói gì.
Lý Tĩnh nói như vậy cũng chỉ là khách khí bên ngoài, bà thấy Lâm Tân Ngôn rất muốn đi: “Có rảnh thì tới chơi nhé.”
“Có dịp con sẽ tới.” Lâm Tân Ngôn mặc áo khoác cho hai đứa trẻ, Lý Tĩnh tới giúp: “Đến mai là đêm giao thừa rồi.”
“Qua năm mới con lại lớn thêm một tuổi.” Lâm Nhụy Hi nháy mắt đáng yêu.
Lý Tĩnh bị chọc cười: “Đúng vậy đấy, lại lớn thêm một tuổi, các con lớn hơn thì ông bà già rồi.”
“Ông bà không già.” Lâm Nhụy Hi nói.
Lý Tĩnh càng cười thoải mái, khen: “Đứa bé này thật là biết nói chuyện.”
Lúc này Văn Khuynh đi tới, đưa cho hai đứa trẻ hai bao lì xì.
“Lần đầu tiên các con tới, đây là tiền mừng tuổi trong lúc gặp mặt. Các cháu lại đến, ta lại cho.”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Tân Ngôn cảm thấy không tốt, lì xì trông có vẻ rất dày. Cô nhìn ra được, mặc dù Văn Khuynh rất cực đoan về chuyện của Văn Nhà nhưng ông là một lãnh đạo thanh chính liêm minh.
“Ta cho các cháu, hơn nữa, hai đứa trẻ lần đầu tới nhà ta, đây là tập tục rồi, cũng là tấm lòng của ta.” Văn Khuynh thích ngữ khí nói chuyện của bề trên.
Lý Tĩnh cũng phụ họa: “Nhận đi, mua đồ chơi cho bọn trẻ, ta chẳng chuẩn bị quà gì cho chúng cả.”
Lâm Tân Ngôn bảo hai đứa trẻ cảm ơn Văn Khuynh.
“Cảm ơn ông trẻ ạ.” Hai đứa bé đồng thanh nói.
“Tốt, tốt.” Văn Khuynh sờ đầu Lâm Hi Thần: “Ăn cơm tử tế, lớn rồi, đi bộ đội tham gia quân ngũ với ông trẻ.”
“Vâng ạ.” Lâm Hi Thần gật đầu thật mạnh, xem dáng vẻ có hứng thú thật sự với việc tham gia quân ngũ.
Lý Tĩnh và Văn Khuynh đứng ở cửa đưa mắt tiễn bọn họ.
Xe nhanh chóng lái đi, Lâm Tân Ngôn ngồi sát bên cạnh Tông Cảnh Hạo, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn.
Lâm Tân Ngôn vẫn không nhịn được, hỏi: “Hai người nói chuyện gì ở thư phòng thế?”
Tông Cảnh Hạo tựa như đoán trước được cô nhất định sẽ hỏi, chỉ là không ngờ được cô sẽ không chờ được mà hỏi sớm vậy thôi.
Hắn ngửa đầu dựa ra sau, bình tĩnh nhìn cô.
Lâm Tân Ngôn bị nhìn thì run rẩy, chớp mắt: “Anh nhìn em như vậy làm gì? Em không nên hỏi sao?”
“Ừm.”
Lâm Tân Ngôn hồi hộp.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn thay đổi sắc mặt, Tông Cảnh Hạo thở dài một hơi, ôm cô vào lòng.
“Đợi về nhà, anh sẽ nói cho em.”
Lâm Tân Ngôn dựa vào ngực hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Thật xin lỗi, em cứ luôn khuyên anh chấp nhận Dục Tú, nhưng xưa nay chưa từng cân nhắc cảm nhận của anh.”
Tông Cảnh Hạo hạ mắt, hơi bất ngờ, lại hơi mừng rỡ, dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực.
“Có muốn sửa họ cho hai đứa trẻ không?” Lâm Tân Ngôn đột nhiên hỏi.
Trước đó, cô đã nghe thấy thẩm bồi xuyên nói hai đứa trẻ hẳn là phải sửa lại họ, lúc ấy cô không để bụng, lần này phản ứng của Văn Khuynh lớn như vậy, cô nghĩ có lẽ đổi lại là đúng.
Dù sao, hiện tại cô đã chấp nhận người đàn ông này, chấp nhận gia đình này.
“Tại sao muốn đổi?” Tông Cảnh Hạo không cảm thấy đây là vấn đề.
“Không đổi thì bọn trẻ là người nhà họ Lâm à?” Lâm Tân Ngôn thực ra không muốn để bọn trẻ mang họ Lâm, cô không có lựa chọn khác.
“Chúng là con của em, không liên quan gì đến nhà họ Lâm.” Tông Cảnh Hạo chưa hề cảm thấy bọn trẻ mang họ Lâm có nghĩa là con cháu của nhà họ Lâm. Hắn thấy, hai đứa trẻ thuộc về Lâm Tân Ngôn, cô mang thai mười tháng, nuôi dưỡng bọn trẻ từng li từng tí, ai cũng không có tư cách thay thế.
Lâm Tân Ngôn nắm lấy cổ áo của hắn: “Bây giờ chúng ta là vợ chồng, con theo họ của em, người ngoài thấy sẽ nghĩ thế nào?” Cô cố ý trêu chọc hắn: “Người ta có thể nghĩ là anh ở rể không? Cho nên con mới theo họ của em?”
“Nghịch ngợm.” Hắn cười khàn khàn, cúi người hôn lên vành tai cô: “Có thể lấy em, anh cũng đồng ý.”
Lâm Tân Ngôn vội vàng lui người, phía trước còn có lái xe, hắn chẳng biết ngại gì cả.
Ý cười của hắn càng đậm hơn.
Bệnh viện.
Tần Nhã tỉnh lại đã là buổi chiều.
“Có đói bụng không?” Tô Trạm thay quần áo sạch sẽ quay trở lại bệnh viện, thấy cô còn chưa tỉnh lại thì vẫn ngồi trông cô.
Giữa trưa hắn cũng không đi mua cơm mà để người hầu trong nhà nấu cơm mang tới. Bà nội không ăn quen đồ ăn bên ngoài.
Tần Nhã ngủ một giấc dài, đầu vẫn hơi choáng váng. Cô ngồi dậy từ trên ghế sofa, đợi một lúc mới hồi phục tinh thần. Cô dụi mắt nhìn Tô Trạm, đầu óc rõ ràng, cô muốn rời đi, sau đó bà nội đột nhiên tụ máu não, cô liền đi theo tới bệnh viện…
Cô bước xuống khỏi ghế sofa: “Tôi phải đi.”
Tô Trạm siết tay lại, cố ý giả vờ không nghe thấy: “Em ngủ lâu rồi, không đói bụng à?”
Tần Nhã lắc đầu: “Thôi.” Cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta… Cứ như vậy đi.”
Người phụ nữ này, vô tình như thế sao?
Tô Trạm đứng lên, hai tay nắm lại: “Em có thể đi, nhưng mà em ngủ với tôi rồi, phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi.”
Tần Nhã: “…”
Sắc mặt của cô chợt thay đổi.
Vẫn lưu manh như trước!
“Anh muốn bao nhiêu?” Tần Nhã tìm túi, móc ví ra.
Tô Trạm cười cười: “Em cảm thấy tôi đáng giá bao nhiêu?”
Hắn nghĩ nghĩ: “Năm trăm nghìn nhé.”
Hắn cảm thấy Tần Nhã không có được nhiều tiền như thế. Cô không trả tiền được, hắn sẽ có lý do giữ cô lại.
“Anh là ‘kim chi ngọc diệp’ chắc, trị giá đâu được nhiều tiền thế!” Tần Nhã suýt thì chửi ầm lên, sao anh không đi cướp luôn cho rồi.
Lý trí vẫn còn tồn tại nói cho cô biết, đây là bệnh viện, làm vậy là không lễ phép nên mới không hét ầm lên.
Hắn lạt mềm nhưng không buộc chặt được cô, người phụ nữ này ý chí sắt đá lắm.
Hắn tỏ vẻ vò đã sứt nên không sợ rơi: “Có đáng giá nhiều như vậy hay không, em phải rõ chứ. Tôi lấy giá này đấy, không trả được thì ở lại đi, tiếp tục làm vợ chồng với tôi.”
Tần Nhã tức giận thì lại cười, móc từ trong ví ra một tấm thẻ, ném tới trên mặt hắn: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Tô Trạm trợn tròn mắt, vậy mà cô lại làm được.
Cô chỉ là trợ lý của Lâm Tân Ngôn, sao có thể có nhiều tiền tiết kiệm như vậy?