Anh đứng gần sát cô, trên khuôn mặt khôi ngô không chút biểu cảm, đôi mắt lạnh lùng đó nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh.
Lâm Tân Ngôn sững sờ khi nhìn thấy anh, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện ở đây.
Lập tức ngây người ra.
Cô đoán rằng sẽ gặp ở thành phố B hoặc thành phố C, nhưng không ngờ rằng sẽ gặp ở Bạch Thành, còn ở trong đám cưới của Bạch Dận Ninh nữa, sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?
Anh ở đây, vậy thì hai đứa trẻ đâu?
“Tổng giám đốc Tông đến uống rượu mừng của tôi sao?” Bạch Dận Ninh cười.
Tông Cảnh bước đi điềm tĩnh và có phần khó chịu, đi thẳng đến, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Bạch Dận Ninh: “Tôi thân với tổng giám đốc Bạch sao?”
Ừm, nhìn thấy anh tức giận, Bạch Dận Ninh càng thấy vui sướng trong lòng, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Anh không thân với tôi, nhưng tôi có quan hệ bạn bè với vợ của anh, không phải nói vợ chồng là một sao? Lẽ nào anh với Ngôn Ngôn không đồng tâm?”
Mỗi lần nghe Bạch Dận Ninh gọi Lâm Tân Ngôn bằng hai chữ thân thiết Ngôn Ngôn là anh lại muốn lao đến đâm chét người đàn ông này.
“Tổng giám đốc Tông đừng tức giận, để không làm anh ghen, tôi đã kết hôn rồi, anh nên cảm ơn tôi mới phải.” Bạch Dận Ninh cười rồi tiếp tục nói: “Tôi rất muốn tay bắt mặt mừng với tổng giám đốc Tông, chỉ là anh có thành kiến sâu sắc với tôi, như thể tôi là kẻ xấu xa làm điều ác vậy.”
“Anh xem trọng bản thân mình quá rồi đấy, làm nhiều điều ác không thể miêu tả anh được, anh bỉ ổi vô liêm sỉ.” Tông Cảnh Hạo đứng bên cạnh Lâm Tân Ngôn, nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “So với kẻ xấu tội ác tày trời thì kẻ bề ngoài chính nhân quân tử, nhưng thực chất là kẻ mặt dày vô liêm sỉ càng đáng ghét hơn.”
Nói xong anh kéo Lâm Tân Ngôn rời đi.
Bạch Dận Ninh nhìn bóng dáng hai người xuyên qua đám đông rồi rời đi, khóe miệng nhếch lên hé ra nụ cười nhạt.
“Dận Ninh, anh đang cười gì thế?” Châu Thuần Thuần cảm thấy hình như bọn họ đang cãi nhau, nhưng lại không hiểu cho tại sao họ lại cãi nhau.
“Anh đang cười gã đàn ông ấu trĩ đó, thấy anh ta tức giận, anh rất vui.” Khiến anh ta bực mình cũng coi như báo được thù rồi, Bạch Dận Ninh quay đầu nhìn Châu Thuần Thuần rồi hỏi: “Em thấy người phụ nữ vừa rồi có đẹp không?”
Châu Thuần Thuần gật đầu: “Đẹp lắm, trong bụng cô ấy có em bé hả?”
“Đúng vậy.” Nụ cười tắt trên khuôn mặt Bạch Dận Ninh, chỉ còn lại sự thất vọng cầu mà không được.
“Bọn họ là vợ chồng sao?” Châu Thuần Thuần hỏi.
Bạch Dận Ninh ừ một tiếng.
“Vậy bây giờ chúng ta cũng là vợ chồng sao?” Châu Thuần Thuần lại hỏi.
Bạch Dận Ninh khó chịu nói phải.”
“Đi thôi.” Anh không muốn nói đến chủ đề này.
Châu Thuần Thuần rất thông minh: “Để em đẩy anh.” Cô nắm chặt vào tay cầm của xe lăn, “Chúng ta đi gặp ba em đi.”
Bạch Dận Ninh nói: “Được, nghe em.”
Châu Thuần Thuần cười, giống như đứa trẻ không toan tính, vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.
Bạch Dận Ninh nhìn cô cười, rồi cũng cười.
Bên ngoài khách sạn, Tông Cảnh Hạo kéo Lâm Tân Ngôn đi, giống như muốn cô tránh xa Bạch Dận Ninh, nhưng quên mất cô còn đang mang thai, anh đi rất nhanh, không có ý dừng lại, Lâm Tân Ngôn hoàn hồn rồi nói: “Anh đi chậm thôi!”
Lúc này Tông Cảnh Hạo mới dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lúc bốn mắt nhìn nhau lại không nói nên lời.
Qua một hồi lâu.
“Em ôm anh đi, anh sợ mình không khống chế được cơn giận của mình.” Tông Cảnh Hạo mở lời trước.
Nghĩ đến cảnh Bạch Dận Ninh sờ bụng của cô, trong lồng ngực của anh liền cháy lên một ngọn lửa , muốn chất vấn cô, tại sao lúc đó lại không đẩy Bạch Dận Ninh ra, từ chối anh ta, cũng không phải con của anh ta, dựa vào cái gì mà sờ chứ?”
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc là Lâm Tân Ngôn còn tức giận hơn anh.
Không nhìn thấy anh thì chỉ bực bội khó chịu, vừa nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt, là cơn tức giận trong lồng ngực lại cuộn trào mãnh liệt.
“Anh còn khó chịu hơn em sao? Là em ngủ với người đàn ông khác, rồi có ảnh gửi đến trước mặt anh sao?”
“Tông Cảnh Hạo: “……”
“Những tấm hình đó là giả, anh không quen biết cô gái đó.” Anh vội vàng giải thích.
“Vậy sao, vậy anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Còn nữa sao anh lại ở đây, Ngôn Hi và Ngôn Thần đâu?” Lâm Tân Ngôn nhanh chóng hỏi.
Hai ngày nay cô rất lo lắng cho bọn trẻ, sợ chúng xảy ra chuyện gì, trái tim lúc nào cũng nặng trĩu, giống như có một hòn đá đè lên vậy.
“Có người hãm hại anh, chuyện này nói ra dài lắm, về rồi anh sẽ từ từ giải thích với em, Ngôn Hi và Ngôn Thần ở nhà họ Trình, Ngôn Ngôn……”
Giọng nói của Tông Cảnh Hạo hạ thấp, từ tốn gọi tên cô, vốn dĩ tâm trạng đang nóng giận, dần dần ổn định lại trong tiếng gọi ‘Ngôn Ngôn’, ánh mắt anh nhìn cô còn rực cháy hơn cả cái nóng bức của mùa hè.
Không gian xung quanh giống như tĩnh lại, thậm chí cô còn quên thở, cứ đứng như thế, quên phản ứng, quên tất cả.
Anh giơ tay ôm lấy cô, khàn giọng nói: “Quãng thời gian này anh rất nhớ em.”
Cơ thể cứng đờ của Lâm Tân Ngôn có cảm giác rồi, không gian xung quanh cũng đã chuyển động, trăm cảm xúc lẫn lộn không đủ để diễn tả cảm xúc phức tạp lúc này của cô.
Cô lúng túng nhấc cánh tay, ôm lấy eo của anh, vùi mặt vào trong lòng của anh, muốn che giấu đi những giọt nước mắt, nhưng vẫn rơi xuống.
Không đau khổ, không ấm ức, không có cảm xúc bùi ngùi lâu ngày gặp lại, không biết tại sao, nước mắt cứ tràn ra khóe mắt, không có điềm báo gì, cứ rơi xuống khiến cô không kịp đề phòng, không thể che giấu: “Xin lỗi, em vốn định để hai đứa trẻ ở lại bên cạnh anh……”
“Anh biết em cần chúng hơn anh.” Trước giờ anh chưa từng trách móc, oán giận, cô làm mẹ cần con cái ở bên cạnh hơn là anh.
Quãng thời gian đó quá khó khăn, giây phút ôm lấy cô, những ngày tháng đó liền tan biến mất.
Không ai nhắc đến quá khứ nữa.
Cứ im lặng ôm nhau như thế, tình cảm mãnh liệt lúc này còn rực cháy hơn thời tiết nóng như thiêu đốt.
Mãi đến khi điện thoại của Lâm Tân Ngôn reo lên mới cắt ngang hai người, cô móc điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị hai chữ ‘chú hai’, là Thiệu Vân gọi đến.
Lúc cô nhấn vào nút nghe, Tông Cảnh Hạo kéo tay cô, đứng ở dưới cây ngô đồng bên đường, lá cây um tùm đan xen vào nhau, chắn ánh nắng mặt trời.
Anh lau những giọt mồ hôi trên trán của cô, vuốt những sợi tóc màu đen dính trên đôi má của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng nói của Thiệu Vũ vang lên: “Chú đã điều tra rõ chuyện cháu bảo rồi, cậu ta không ở thành phố B, hình như cũng không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là chú nghe được một chuyện khác.