Tài xế thay đổi hướng đi.
Lâm Tân Ngôn yên lặng ngồi, trong đầu lại suy nghĩ chuyện của Tần Nhã, nếu như đưa Tần Nhã đi, Tô Trạm nhất định sẽ tìm cô.
Tuy cô rất ủng hộ Tần Nhã, bất kể là Tô Trạm có nói cái gì thì cô cũng sẽ không bán đứng Tần Nhã.
Trải qua chuyện lần này, anh nên trưởng thành hơn trong chuyện tình cảm, hai người đều cần có thời gian yên tĩnh để xử lý mối quan hệ này.
Trong lòng thầm quyết định, ý nghĩ muốn đưa Tần Nhã đi của cô càng thêm quyết tâm.
Lúc này, tài xế đã lái xe đến tiệm bánh ngọt RO.
Cô trả tiền sau đó xuống xe.
Cách lớp kính thủy tinh, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy Trình Dục Tú và hai đứa nhỏ đang ăn bánh kem ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cô đẩy cửa kính bước vào.
“Mami.” Lâm Hi Thần nhìn thấy cô vào liền vẫy tay.
Trình Trình Dục Tú quay đầu, nhìn thấy cô, cười: “Bánh trứng nướng ở chỗ này rất ngon, mẹ gọi giúp con một phần nhé.”
Lâm Tân Ngôn ngồi xuống, nói một câu cảm ơn.
Trình Trình Dục Tú cười: “Với mẹ cần gì nói cảm ơn cái gì, cứ giống người người vậy đấy.”
Lâm Tân Ngôn mỉm cười, múc một muỗng bánh trứng nước đưa vào trong miệng, mùi sữa thơm nồng đậm, nhưng không ngấy, cũng không quá ngọt, vị thơm hòa quyện giữa sữa bò và bơ, mùi vị đúng là rất ngon.
Bánh ngọt ở đây rất nổi tiếng, đằng sau còn có khu vui chơi, rất thích hợp cho trẻ con tới đó.
Ăn xong điểm tâm, Lâm Nhụy Hi liền kéo Lâm Hi Thần: “Anh trai, anh đi chơi với em nhé.”
Lâm Hi Thần bất đắc dĩ thở dài, dường như không còn cách nào với cô em gái này, chỉ có thể đồng ý: “Được.”
Trình Trình Dục Tú bảo tài xế đi cùng: “Cậu trông chừng tụi nhỏ nhé.”
Tài xế gật đầu, đuổi theo cô cậu chủ nhỏ đi vào khu vui chơi.
Cách lớp kính thủy tinh, ngồi bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Lâm Tân Ngôn uống một hớp nước trái cây, hỏi: “Tìm con đến là có chuyện gì à?”
“Không có thì không thể tìm con sao?” Trình Dục Tú cảm thấy thời gian gần đây hai mẹ con không cùng nhau nói chuyện, nhân dịp hôm nay là cuối tuần, khó khăn lắm bà mới dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, vì vậy mới gọi Lâm Tân Ngôn đến.
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Dạ không phải.”
Thường thì Trình Dục Tú tìm cô sẽ đều có chuyện, vì vậy cô mới hỏi như vậy.
Trình Văn Khuynh xuyên qua lớp kính thủy tinh, nhìn thấy dáng vẻ nô đùa rất vui của hai đứa bé, môi bất giác nâng lên: “Trước đây, mẹ chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, có thể ở chung một nhà với Tông Cảnh Hạo, có thể chung sống hòa thuận với con của nó, mặc dù mẹ là mẹ ruột của nó, nhưng cũng bị lấy đi cái quyền được làm mẹ, mẹ thật sự rất biết ơn con.”
Trình Dục Tú nắm chặt tay của Lâm Tân Ngôn: “Cảm ơn con, có thể để mẹ sống cùng Tông Cảnh Hạo và hai đứa cháu.”
“Đây là điều con nên làm.” Lâm Tân Ngôn thương cảm: “Mẹ từng bỏ lỡ rất nhiều, bây giờ có được nhiều hơn cũng chỉ là được bù đắp mà thôi, nhưng bỏ lỡ mất những thứ tốt đẹp, có thể bù đắp đủ hay không?”
Trình Dục Tú lắc đầu: “Hiện giờ mẹ cảm thấy như vậy là rất mãn nguyện rồi.”
Bà hài lòng với cuộc sống hiện tại, cảm giác cả nhà chung sống với nhau, bà thường có ảo giác Tông Cảnh Hạo đã buông bỏ tất cả những chuyện trước kia, ‘Hòa bình hóa’ cùng chung sống với bà.
“Bạch Dận Ninh gần đây gặp chuyện rắc rối.” Trình Dục Tú bỗng nhiên nói, bà quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Con nói với Cảnh Hạo vụ tai nạn xe của Văn Khuynh là lỗi của nó à?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Con không giấu được anh ấy.”
Anh quá nhạy cảm.
Lâm Tân Ngôn biết, một khi để Tông Cảnh Hạo biết Bạch Dận Ninh ra tay với Văn Khuynh thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ấy.
Dù gì nơi này cũng là thành phố B, là địa bàn của Tông Cảnh Hạo, muốn chỉnh anh là chuyện quá dễ dàng.
Chiếc ghế đằng sau lưng cô, người phụ nữ đối diện với bọn họ chính là Lý Tịnh, bà cũng tới cửa hàng này để ăn bánh ngọt, bà đến từ rất sớm, lúc Trình Dục Tú dẫn hai đứa nhỏ tới đúng lúc bà đang định rời đi.
Bởi vì quan hệ giữa Văn Khuynh và Trình Dục Tú, nên bà cũng không muốn chào hỏi với bà, đang lúc đi ngang qua rời đi cô lại nghe thấy Trình Dục Tú gọi điện thoại cho Lâm Tân Ngôn.
Thế là bà lại ngồi xuống.
Cô biết mối quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Trình Dục Tú, Lâm Tân Ngôn thân là vợ tại sao lại gần gũi với Trình Dục Tú như vậy nhỉ?
Bà ôm sự tò mò tiếp tục ngồi xuống đợi Lâm Tân Ngôn tới, kết quả là nghe được đoạn trò chuyện của hai người.
Tai nạn xe của Văn Khuynh vậy mà lại do một tay người tạo nên, tim bà không ngừng run rẩy.
Hơn nữa Trình Dục Tú và Lâm Tân Ngôn đều biết.
Cái người Bạch Dận Ninh này rốt cuộc là ai?
Lý Tịnh trong lòng không ngừng căm phẫn, tai nạn xe là có người cố ý gây nên.
Lúc cố cô suýt thì dọa chết, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị thương ở cánh tay.
Bà lén lút ngoảnh đầu nhìn Trình Dục Tú, bà xưng hô thân thiết với Tông Cảnh Hạo như vậy, hơn nữa giọng điệu giống như nói với con đẻ của mình.
Lúc đầu Trình Dục Tú gả cho Tông Khải Phong là có sự đồng ý của Văn Khuynh, phải lấy sự nghiệp tổ tiên để lại của nhà họ Trình đổi làm điều kiện, còn nữa đó chính là không thể sinh con cho Tông Khải Phong.
Chẳng lẽ bà coi Tông Cảnh Hạo là con đẻ của mình?
Bà cũng là một người mẹ, nhưng dù có lương thiện đến đâu thì cũng không thể coi con của người khác là con mình được.
Nhưng vừa nãy Trình Dục Tú rõ ràng chính miệng coi Tông Cảnh Hạo như con ruột của mình.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, lúc đầu Trình Dục Tú can đảm bao nhiêu, yêu Tông Khải Phong biết bao mới có thể ngay cả tài sản gia tộc truyền lại cũng không cần, chỉ muốn gả?
Hiện tại nghĩ lại chỉ dựa vào tình yêu, dường như cũng không thể khiến một người từ bỏ gia tộc, từ bỏ cơ hội làm một người phụ nữ hoàn chỉnh.
Phụ nữ cả đời không sinh con, cuối cùng vẫn là có thiếu sót.
Nếu như Tông Cảnh Hạo là con của bà…
Bà không dám tiếp tục suy diễn, trong này rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật.
Cô lợi dụng hành động uống nước tiếp tục nghe.
Sau đó hai người không tiếp tục nói chuyện liên quan đến Tông Cảnh Hạo nữa, chủ đề toàn là hai đứa bé, Lý Tịnh cảm thấy cảm thân không còn có thể nghe được thông tin gì quý giá nữa liền đứng dậy đi ra từ cửa sau.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, bà liền lập tức gọi điện thoại cho Văn Khuynh.
“Lúc nào ông về?” Giọng nói của cô có chút gấp gáp.
Bác sĩ nói ông cần phải tĩnh dưỡng nhưng ông không chịu ở bệnh viện, nói chỉ là vết thương ở cánh tay, cũng không vướng bận đi lại nên xuất viện rồi.
Ông vừa mới quan sát xong diễn tập, vừa về đến phòng làm việc đã nhận được điện thoại của Lý Tịnh, Lý Tịnh vẫn là một người rất thận trọng, rất ít khi cuống cuồng gọi điện cho ông như vậy, ông cởi bỏ nút cổ áo ra, nhìn đồng hồ một cái: “Khoảng năm giờ, con trai của em lại gây chuyện à?”
Thường Lý Tịnh lo lắng như này thì đến tám chín phần là vì con trai của họ, ngoài con trai ra cũng chẳng có chuyện gì có thể khiến bà sốt ruột như vậy.
“Không phải, đợi anh về rồi nói, nhớ là về sớm vào đấy, tôi đợi ông.” Nói xong Lý Tịnh tắt máy, gọi một chiếc xe về nhà.
Văn Khuynh nhìn điện thoại vừa mới tắt, đặt xuống, ấn đường hơi nhăn lại, không phải chuyện của con trai thì chuyện gì mà khiến bà lo lắng đến mức này?
Văn Khuynh không yên tâm, chưa đến năm giờ đã về nhà, Lý Tịnh đang ở nhà đợi ông.
Nhìn thấy ông đi tới, Lý Tịnh đi đến, giúp ông cời áo khoác ngoài ra: “Bác sĩ đã nói ông cần phải nghỉ ngơi cơ mà, nhỡ máu chảy không cầm được thì sao.”
Văn Khuynh nhìn bà một cái, trả lời từng câu một: “Muốn nói chuyện gì với tôi à?”
“Hôm nay em tới tiệm bánh ngọt RO, có gặp Trình Dục Tú…”