Ngược lại, hắn muốn xem bí mật này còn có thể giấu được bao lâu.
Lâm Tân Ngôn nheo mắt lại, thảo nào lần trước đi đến nhà họ Văn, Lý Tĩnh thu dọn bát đũa mà Tông Cảnh Hạo đã sử dụng.
Hiện tại, cô đã biết vấn đề xuất hiện ở đâu, thì ra là Bạch Dận Ninh giở trò sau lưng.
“Thì ra là anh!” Giọng Lâm Tân Ngôn rõ ràng lạnh đi nhiều.
Lần này, cô hiểu lầm thật.
Văn Khuynh nghi ngờ là vì nghe thấy cuộc đối thoại của Lý Tĩnh và Trình Dục Tú.
Người Văn Khuynh phái đi điều tra còn chưa về.
Cho nên chuyện này, nói cho cùng cũng không liên quan gì lắm tới Bạch Dận Ninh.
Chỉ là hiện tại Lâm Tân Ngôn hiểu lầm.
Điều này cũng không trách Lâm Tân Ngôn không vui, là Bạch Dận Ninh một lòng muốn để lộ bí mật trước kia.
“Điều này có lợi gì cho anh?” Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nhìn hắn.
Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Tân Ngôn, Bạch Dận Ninh hơi sững sờ, lần đầu tiên Lâm Tân Ngôn nhìn hắn với ánh mắt như vậy.
Trong lòng vô cùng buồn bực.
Trên mặt hắn cũng không thể hiện gì nhiều, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi còn hỏi làm gì?”
Nếu Tông Cảnh Hạo là con trai của Trình Dục Tú, biết Trình Dục Tú đã từng bị Văn Khuynh giam giữ.
Quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh chắc chắn sẽ gay gắt.
Đến lúc đó, Bạch Dận Ninh lại báo thù cho bạch hồng phi, không có Tông Cảnh Hạo ngăn cản, thậm chí còn có thể kết hợp với Bạch Dận Ninh để đối phó với Văn Khuynh.
Bạch Dận Ninh nghĩ vậy, Lâm Tân Ngôn hiểu rõ.
Thế nhưng, hắn cũng ích kỷ quá.
“Muốn báo thù thì phải dựa vào bản thân mà làm, đào sâu vào nỗi đau của người khác không phải là hành vi quân tử.” Lâm Tân Ngôn cũng không muốn để bí mật này bị bại lộ.
Như bây giờ chính là trạng thái rất tốt rồi.
Cô nắm chặt hai tay, Văn Khuynh đã nghi ngờ, bây giờ lại còn điều tra thân phận Tông Cảnh Hạo. Cô lo lắng, cô đổi bộ đồ ăn cũng không thể ngăn cản được Văn Khuynh.
Điều bây giờ có thể làm là không để Bạch Dận Ninh nhúng tay vào chuyện này, mà hắn còn có căn cơ sâu ở Bạch Thành, nếu hắn làm gì người của Văn Khuynh, hoặc ngăn cản một chút, chắc người của Văn Khuynh cũng không thể tra ra cái gì.
Cô nhìn Bạch Dận Ninh chăm chú, thành khẩn nói: “Coi như tôi xin anh, đừng động vào vũng nước đục này nữa. Văn Khuynh phạm sai lầm, sớm muộn gì cũng sẽ nhận được báo ứng, cần gì nóng lòng nhất thời?”
Bạch Dận Ninh cười khẽ một tiếng: “Em tin rằng trên đời này ‘thiện có thiện báo, ác có ác báo’ thật sao?”
“Vì sao lại không tin chứ?” Lâm Tân Ngôn nói tiếp.
Bạch Dận Ninh nhìn thật sâu vào Lâm Tân Ngôn, hai tay hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi.
“Tôi có thể đồng ý với em, không phải là bởi vì tôi buông bỏ quyết tâm báo thù thay cha nuôi, mà là tôi không muốn thấy em ăn ngủ không yên vì chuyện này.”
Nói xong, hắn chuyển động xe lăn về phía ngoài cửa.
Hắn vẫn chọn Lâm Tân Ngôn.
Chuyện này, hắn không muốn cô khó xử, không muốn cô lo lắng vì chuyện này.
Chuyện báo thù, sớm muộn cũng có cơ hội, dù sao thì hắn còn trẻ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn cũng rất khó chịu, cô lờ mờ cảm thấy, dù Bạch Dận Ninh không dây vào nhưng chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị đào ra.
Cô nhìn bóng lưng Bạch Dận Ninh, nói từ đáy lòng: “Cảm ơn.”
Dù như thế nào, hắn không gây khó dễ, chuyện này còn có khả năng giấu diếm.
Bạch Dận Ninh đi tới cửa, hắn quay lưng về phía Lâm Tân Ngôn: “Thứ tôi muốn cũng không phải một câu cảm ơn, nhưng tôi biết, tôi muốn thứ khác chưa chắc em đã có thể cho tôi được. Nếu quả thực muốn cảm ơn tôi, thì nợ tôi một ân tình…”
Lâm Tân Ngôn đồng ý: “Được, nếu như sau này có chuyện cần tôi, cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ không từ chối.”
Bạch Dận Ninh cười khẽ: “Có câu này của em, tôi cũng không lỗ.”
Bạch Dận Ninh ra khỏi tiệm, Cao Nguyên đẩy hắn lên xe rời đi.
Lâm Tân Ngôn ngồi trên sofa không nhúc nhích, cô nhìn điện thoại trên bàn, muốn gọi cho Lý Tĩnh, muốn thăm dò một chút tin tức từ bà.
Nhưng lại sợ đột nhiên gọi điện thoại cho Lý Tĩnh sẽ khiến bà nghi ngờ.
Hiện tại cô tiến thoái lưỡng nan.
Nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
Cô thở dài một hơi, lúc đứng dậy muốn lên lầu lại trông thấy một cái bóng thấp thoáng ở cửa. Cô quay đầu thì trông thấy Lý Tĩnh xách túi đi tới.
Lâm Tân Ngôn dừng bước, quay người xuống, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Sao mợ lại tới đây?”
Lý Tĩnh cười tủm tỉm, liếc nhìn bốn phía trong đại sảnh. Tiệm trang phục may đo thiết kế nên trước cửa sổ thủy tinh có rất nhiều ma nơ canh mặc lễ phục, áo cưới đẹp đẽ tinh xảo, chiếc nào cũng rất đẹp, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị.
Lý Tĩnh kết hôn sớm, mà Văn Khuynh lại là một ông già bảo thủ, tư tưởng tương đối cũ, lúc kết hôn với Lý Tĩnh lại không cho phép bà mặc váy cưới. Thời ấy lễ phục kiểu Trung cũng ít, đành phải mặc sườn xám hoàn thành hôn lễ với Văn Khuynh.
Trong lòng phụ nữ đều có ước mơ mặc váy cưới, hiện tại chỉ có thể tiếc nuối.
Lý Tĩnh thu tầm mắt lại: “Cậu con không có ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi ta, ta nghĩ tới tìm con ăn một bữa với ta.”
Lâm Tân Ngôn đồng ý ngay, vừa hay cô còn muốn dò xét ý bà, không nghĩ tới tự Lý Tĩnh tới đây.
“Con không cảm thấy ta chiếm thời gian của con đấy chứ?” Lý Tĩnh cười nói.
Lâm Tân Ngôn nói không: “Mợ có thể nhớ đến con, con còn vui nữa là.”
Từ lúc đến, ánh mắt Lý Tĩnh không rời khỏi trang phục trong sảnh, ánh mắt bà còn sáng lấp lánh, dường như rất thưởng thức những bộ đồ này.
Lâm Tân Ngôn tinh mắt nhìn ra được bà rất thích những trang phục này, chủ động đi tới, vịn cánh tay bà: “Con đưa mợ đi tham quan.”
Lý Tĩnh cười đồng ý.
Trang phục trong tủ ở lầu một đều là hàng không bán, là khu vực để nhà thiết kế thể hiện mình.
Khách đến có thể tham khảo những mẫu trang phục này để chọn lựa nhà thiết kế giúp họ thiết kế trang phục.
Đương nhiên cũng có nhiều người đến vì một nhà thiết kế nào đó.
Lý Tĩnh đưa tay chạm vào váy cưới trong tủ, chất vải voan mềm mại, sờ rất dễ chịu.
“Đây là chất liệu gì vậy, sờ thật dễ chịu.”
Lý Tĩnh không nghiên cứu mấy thứ này nên hỏi một chút.
Chất liệu này chính là chất liệu bắt chước theo lụa the hương vân đã không còn trên thị trường, trải qua nhiều cải tiến mới gần giống the hương vân, khuyết điểm duy nhất là dễ nhăn. Lụa the hương vân sẽ không có nếp nhăn, có cảm giác mềm mại như sữa. Loại vải này so ra thì vẫn kém hơn lụa the hương vân một chút.
“Mợ thích loại vải này sao? Con có thể dùng vải này để làm một bộ trang phục cho mợ, mợ thích kiểu dáng như thế nào? Con nghĩ mợ hẳn là thích hợp loại này.”
Cô chỉ vào một bộ váy liền áo, bây giờ tiết trời đang ấm dần lên, bên ngoài phối thêm một chiếc áo khoác là mặc được rồi, hơn nữa cũng không bảo thủ quá.
Cô nghĩ, Lý Tĩnh là một người truyền thống.
Lý Tĩnh cười, nội tâm dâng lên mấy phần không đành lòng.
Lần này bà đến không đơn giản là tìm Lâm Tân Ngôn ăn một bữa cơm.
Mà là mưu kế của bà và Văn Khuynh.
Lâm Tân Ngôn đoán sai rồi.
Bọn họ lấy mẫu xét nghiệm của Tông Cảnh Hạo không phải là để so sánh với Trình Dục Tú, mà là so với DNA mà Văn Nhà lưu lại khi còn sống.
Nhưng Lâm Tân Ngôn lại đổi mẫu xét nghiệm của Tông Cảnh Hạo thành của mình, cho nên người so sánh với DNA mà Văn Nhàn để lại khi còn sống chính là Lâm Tân Ngôn.