Tông Ngôn Hi cuộn tròn trong lòng anh cử động rồi hỏi: “Ba ơi khi nào chúng ta mới có thể gặp mami?”
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn con gái, vỗ vỗ lưng con bé rồi dỗ dành: “Con ngủ đi, tỉnh dậy là sẽ được gặp mẹ.”
Lúc này bọn họ xuất phát, chắc trời chưa tối là có thể đến thành phố C.
Bên ngoài cửa sổ xe lướt qua hình dáng của hai con người ở bên hồ.
Lúc Tông Cảnh Hạo nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì đã đi qua đoạn đường đấy, lướt qua Lâm Tân Ngôn.
Còn Lâm Tân Ngôn đứng bên bờ sông hoàn toàn không biết con trai, con gái của mình và Tông Cảnh Hạo vừa đi qua phía sau.
Còn đang sốc vì Bạch Dận Ninh kết hôn chỉ vì sự nghiệp.
Cô hoàn toàn không đồng ý với cách làm như thế.
“Người phụ nữ mà anh cưới là người sẽ ở bên cạnh anh cả cuộc đời, sao có thể ham muốn hoàn cảnh gia đình nhà người ta tốt chứ?”
“Vậy tôi nên ham muốn điều gì?” Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn cô.
“Phải có chút cảm tình, thích người ta, nếu không cô gái cưới anh mà biết được anh chỉ vì sự nghiệp, anh không sợ sau này cô ấy sẽ hận mình sao?”
Hôn nhân đối với người con gái mà nói chính là đầu thai lần hai, nửa cuộc đời trước không có cơ hội được lựa chọn sinh ra trong gia đình thế nào, có ba mẹ ra sao.
Nhưng chồng thì có thể chọn, chọn một người như thế nào để đi cùng mình quãng đời còn lại.
Bạch Dận Ninh rõ ràng đang lợi dụng người khác.
“Tôi cũng muốn thích người ta, nhưng sao tôi có thể khống chế trái tim của mình chứ?” Anh cười rồi hỏi: “Cô có cách nào không? Dạy tôi có được không?”
Lâm Tân Ngôn lườm anh một cái: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Thực ra Bạch Dận Ninh muốn nói, nếu như không phải là cô, vậy thì đối với anh mà nói là ai thì cũng vậy thôi.
“Hôm nay cô rất đẹp.” Cô nhìn chiếc váy của Lâm Tân Ngôn, chiếc váy cocktail cổ chữ V cỡ lớn màu hồng phấn, chiếc váy lụa đến đầu gối ôm lấy cơ thể của cô, lộ rõ đôi chân trắng nhỏ, dùng hạt chân trâu nhỏ đơm thành từng bông hoa tinh tế tô điểm trên chiếc váy, phần ngực đẫy đà đã vô tình tăng thêm vẻ đẹp và sự nhã nhặn cho bộ lễ phục sang trọng và trang nhã.
Cũng có thể do cô đã làm mẹ nên trên người mới toát ra sự nhã nhặn và ấm áp.
Lâm Tân Ngôn cười lịch sự nhưng không đáp lại.
Cô cảm thấy bản thân nói gì đều có thể khiến Bạch Dận Ninh nói ra những lời nói khiến cô không thể nào trả lời lại được.
Vậy thì dứt khoát không mở miệng.
Sau đó hai người chẳng nói gì nữa cứ đứng im lặng như thế, mặt trời ngày càng lên cao, bóng râm bên sông cũng dời vị trí.
Lâm Tân Ngôn nói: “Hôm nay là ngày vui của anh, chắc phải làm nhiều việc lắm, nên về sớm thì hơn.”
Bạch Dận Ninh ừ một tiếng, gọi Cao Nguyên đến đưa họ rời khỏi bờ sông.
Mặt khác, Tông Cảnh Hạo đã lên cao tốc thì nhận được tin nhắn của Tần Nhã, không có chữ chỉ toàn là ảnh.
Được sự cho phép của Lâm Tân Ngôn, Tần Nhã xem thứ bên trong túi tài liệu, cô sững sờ sau khi xem, đồng thời cũng hiểu tại sao sắc mặt của Lâm Tân Khôn lại không tốt như thế.
Cô không biết bên trong có âm mưu gì, cũng không nghĩ nhiều như Lâm Tân Ngôn, cô chỉ muốn cho Tông Cảnh Hạo biết có một chuyện như thế đã xảy ra, hỏi anh xem là thật hay giả?
Bởi vì cô sợ Lâm Tân Ngôn bị tổn thương.
Cô từng bị phản bội nên hiểu cảm giác đó.
Tông Cảnh Hạo cũng sốc như cô, anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh, sao lại có nhiều tấm hình như thế chứ.
Tần Nhã lấy từ đâu vậy?
Anh lập tức gọi điện lại, đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
Giọng nói vội vàng của Tần Nhã truyền đến: “Là sao vậy? Là thật hay giả?”
“Cô lấy đâu ra mấy tấm ảnh đó vậy?” Giọng nói của Tông Cảnh Hạo lạnh lùng không trả lời câu hỏi của Tần Nhã mà hỏi những tấm ảnh đó do ai làm, Tần Nhã đã biết rồi vậy Lâm Tân Ngôn có nhìn thấy không?
Có hiểu lầm gì hay không?
“Lần trước tôi đã nói với anh rồi, có người gửi đồ lạ không có tên và địa chỉ đến mà, sau khi Lâm Tân Ngôn mở ra xem bảo tôi đưa cho anh, chị ấy nói cứ để ở chỗ tôi trước đã.”
“Cô ấy biết rồi, cô ấy cũng nhìn thấy rồi sao?” Tông Cảnh Hạo không thể bình tĩnh được, sợ Lâm Tân Ngôn tưởng thật, hiểu lầm, sợ cô tức giận ảnh hưởng đến cơ thể, dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai.
Bình thường mà nói nếu như anh nhìn thấy những tấm ảnh như thế của Lâm Tân Ngôn, anh cũng sẽ phát điên lên.
“Đương nhiên là nhìn thấy rồi, sau khi xem xong sắc mặt và tinh thần của chị ấy đều không được tốt, tôi mới tò mò những tấm hình này có thật hay không?”
“Đương nhiên là không phải, giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi sẽ về nhanh thôi.” Lúc Tông Cảnh Hạo chuẩn bị tắt máy, giọng nói của Tần Nhã lại vang lên: “Chị ấy không có ở đây, đi Bạch Thành rồi.”
“Cô nói cái gì cơ?”
“Chị ấy đi bạch thành rồi, Bạch Dận Ninh kết hôn, chị ấy đi tham đự đám cưới.”
“Tôi biết rồi.” Anh tắt điện thoại, nói với Tô Trạm đang lái xe: “Tìm chỗ quay đầu đi, chúng ta về Bạch Thành.”
Tô Trạm không hiểu vì sao liền hỏi: “Tại sao thế? Lúc nãy anh gọi điện cho ai vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tông Cảnh Hạo nghiêm giọng: “Bảo cậu quay đầu, sao nói nhiều thế?”
Anh đang sốt ruột, lúc quan trọng thì cô lại đến Bạch Thành, ai biết được Bạch Dận Ninh giở trò gì chứ?
Có khi nào thừa nước đục thả câu nhân lúc tâm trạng của Lâm Tân Ngôn không đươc ổn định.
Kết hôn?
Anh ta kết hôn với ai chứ? Sao kết hôn nhanh thế? Có khi nào là quỷ kế cố ý lừa Lâm Tân Ngôn không?
Anh biết Bạch Dận Ninh có ý với Lâm Tân Ngôn nên mới cáu gắt như thế.
Tô Trạm nhìn về sau, lúc này anh mới phát hiện sắc mặt tái mét của anh, ấy, không dám nói thêm một câu nào, xuống cao tốc từ lối ra phía trước, rồi đi trên làn xe ngược lại ở con đường phía dưới.
Tông Cảnh Hạo nhắm mắt, anh cũng cảm thấy mình hơi kích động, bây giờ bình tĩnh lại để suy nghĩ, những tấm ảnh đó sao lại xuất hiện trước mặt Lâm Tân Ngôn chứ?
Rõ ràng là nhằm vào anh, hơn nữa còn biết quan hệ giữa anh và Lâm Tân Ngôn.
Anh bình tĩnh lại rồi gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, không đợi anh nói, giọng của Thẩm Bồi Xuyên đã truyền đến: “Tôi đang định gọi điện cho anh đây.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Nếu như không xảy ra chuyện thì sẽ không gọi điện cho anh.
“Anh bảo tôi để mắt Cố Bắc, nhưng tôi không tìm thấy người, hình như anh ta không ở thành phố B.” Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy kì lạ.
Tông Cảnh Hạo lập tức hiểu ra, e rằng những tấm ảnh đó đều là do Cố Bắc làm.
Anh ta không ở thành phố B, chẳng lẽ ở thành phố C?
Anh hỏi: “Gần đây cậu bận không?”
Cấp trên của Thẩm Bồi Xuyên rất coi trọng anh ấy, muốn thăng chức cho anh, cho nên gần đây anh bận rất nhiều chuyện.
Nhưng vẫn nói không bận với Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo đã hỏi rồi, chắc chắn là có chuyện cần anh giúp.
“Cậu đến thành phố B một chuyến, nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ anh ta ở đó, xem xem anh ta đã làm những gì rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên kinh ngạc: “Anh ta gây phiền phức cho chị dâu sao?”
“Cậu đi điều tra xem sao, chi tiết tình hình đợi tôi về rồi nói.”
Thẩm Bồi Xuyên định hỏi anh có ở thành phố C hay không?
Nhưng mà lời nói đến tận miệng rồi lại lái sang hướng khác: “Tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ đi.”
Nếu như Tông Cảnh Hạo ở thành phố C chắc chắn sẽ không bảo anh đến đó một chuyến.
Tô Trạm im lặng lái xe, không dám nói chuyện.
Tầm một tiếng trôi qua, bọn họ lại quay về Bạch Thành.
Muốn tổ chức đám cưới chắc là ở khách sạn lớn nhất của Bạch Thành, Tông Cảnh Hạo bảo Tô Trạm đến khách sạn.
Cách khách sạn còn một đoạn nữa đã nhìn thấy hình như bên trong đang tổ chức bữa tiệc gì đó, hoa tươi rải khắp mặt đất, xe xếp thành từng hàng dài ở bên đường, hai bên đường có rất nhiều người đang hóng chuyện.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, Bạch Dận Ninh thực sự sắp kết hôn?
Lúc xe dừng ở trước cổng khách sạn, hai đứa trẻ tỉnh dậy rồi hỏi: “Chúng ta về nhà rồi sao?”
Tông Cảnh Hạo vỗ vỗ bọn nhỏ: “Vẫn chưa, các con ngoan về nhà với chú Tô trước nhé, ba có chút chuyện phải làm.”
Anh không biết tình huống bên trong như thế nào, vì thế bảo Tô Trạm đưa hai đứa về nhà họ Trình trước, một mình anh vào trong.
Mặc dù Tông Ngôn Hi không muốn nhưng vẫn gật đầu.
Tông Cảnh Hạo đẩy cửa xe bước xuống, anh nhìn Tô Trạm lái xe đưa hai đứa trẻ rời đi rồi mới bước vào trong khách sạn.