Thẩm Bồi Xuyên uống rất nhiều, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, cho dù quan hệ với cục trưởng Tống rất tốt, nhưng sao có thể sống trong nhà người ta?
Anh muốn từ chối, nhưng không biết làm cách nào để từ chối sự nhiệt tình của cục trưởng Tống.
Sau ngần ấy thời gian, anh đã tự giúp mình.
Dù sao thì anh cũng phải nhận sự ưu ái này.
“Bồi Xuyên, cậu đang có tâm sự gì đúng không?” cục trưởng Tống nhìn anh và hỏi.
Biểu cảm của anh hơi bối rối, thậm chí đến cục trưởng Tống uống khá nhiều rượu rồi mà vẫn có thể nhìn ra.
Ngay khi Thẩm Bồi Xuyên đang suy nghĩ không biết nên trả lời cục trưởng Tống thế nào, điện thoại di động trong túi anh vang lên, anh bèn nói: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại di động ra, Tống Nhã Hinh ngồi bên cạnh cố ý nhìn vào màn hình điện thoại di động của anh, tựa hồ lo lắng Tang Du lại tìm anh.
Tuy nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên chữ “chị dâu”, cô yên tâm, anh không phải người thành phố B, cũng không có người thân ở đây, làm sao có chị dâu ở đây?
Tống Nhã Hinh nhìn Thẩm Bồi Xuyên một cách kỳ lạ.
Thẩm Bồi Xuyên ngay lập tức trả lời cuộc gọi sau khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình.
“A lô.”
“Có phải Bồi Xuyên không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Nhìn thấy Tô Trạm đang đi một mình, Lâm Tân Ngôn không yên tâm nên đã gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên và muốn anh đi cùng với Tô Trạm.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Đúng, tôi là Bồi Xuyên.”
“Tô Trạm nói muốn tìm cậu, cậu đi gặp cậu ta xem sao.” Lâm Tân Ngôn nói.
Thẩm Bồi Xuyên cau mày hỏi: “Cậu ta bị sao vậy?”
“Cậu ta chia tay với Tần Nhã, tâm trạng không tốt, chúng tôi vừa mới đưa cậu ta ra khỏi đồn cảnh sát.”
“Làm sao mà lại đến đồn cảnh sát vậy?” Thẩm Bồi Xuyên lo lắng hỏi.
Phạm phải tội gì hay sao?
Nếu không thì làm sao có thể vào đồn cảnh sát được.
“Đánh nhau với ai đó, tôi thấy vết thương rất nghiêm trọng. Tôi đã muốn cậu ta đến biệt thự với tôi, nhưng cậu ta không muốn đi. Hôm nay tôi còn có việc, nên muốn nhờ cậu đi xem sao, tôi sợ cậu ta lại làm chuyện ngu ngốc.”
Hôm qua cô đã hứa sẽ làm tiệc tẩy trần cho Thiệu Vân, tối nay cô và Tông Cảnh Hạo phải ở biệt thự, sau cùng tôi muốn Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn giới thiệu Thiệu Vân.
Vì vậy, cô không thể lúc nào cũng dõi theo Tô Trạm được.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi tìm cậu ta ngay bây giờ.”
Lâm Tân Ngôn “ừm” một tiếng.
Cúp điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên cũng tìm được lý do để quay lại, anh nhìn cục trưởng Tống: “Tôi có chuyện cần phải quay về.”
cục trưởng Tống không ép anh ở lại, dù gì thì người ta cũng có chuyện: “Cậu đi đi, nhưng cậu uống nhiều quá không lái xe được…”
“Bố, con sẽ tiễn anh ấy đi.” cục trưởng Tống chưa kịp nói xong thì Tống Nhã Hinh đã cắt lời.
cục trưởng Tống liếc nhìn con gái, biết cô đang nghĩ gì, khẽ thở dài nói: “Bồi Xuyên không thể lái xe sau khi uống rượu, vậy con đưa cậu ta đi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Tôi có thể đi taxi.”
Anh không muốn gây phiền phức cho người khác, hiện tại anh đang lo lắng cho Tô Trạm, cũng không nhìn ra ý định của Tống Nhã Hinh.
Nhưng ngay cả khi không có Tô Trạm, bộ não chậm chạp của Thẩm Bồi Xuyên cũng sẽ không nhìn ra ý nghĩ của Tống Nhã Hinh.
Tống Nhã Hinh lấy chìa khóa xe nói: “Ở đây không dễ bắt taxi đâu. Để em đưa anh đi. Anh uống nhiều rồi để anh đi một mình, bố em chắc chắn rất lo lắng. Nếu xảy ra chuyện, bố em cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Anh uống rượu ở nhà em, vậy nên anh đừng từ chối. Chúng ta đều thân quen như vậy. Để em đưa anh về thì có làm sao đâu, chẳng lẽ anh sợ em ăn thịt anh sao?”
Tống Nhã Hinh đã nói đến mức đấy, Thẩm Bồi Xuyên thực sự không thể từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Trên đường anh gọi điện thoại cho Tô Trạm, những không ai nghe máy.
Nghe Lâm Tân Ngôn nói tâm trạng anh ta không vui nên anh rất lo lắng, anh gọi lại nhưng không ai trả lời.
Hai lần không ai trả lời, anh cực kỳ lo lắng.
Tống Nhã Hinh đang lái xe nói với giọng điệu an ủi: “Anh đừng lo, chờ một chút rồi anh ấy sẽ gọi lại thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên ậm ừ.
Tống Nhã Hinh hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Thẩm Bồi Xuyên nói về nhà.
Lâm Tân Ngôn nói Tô Trạm đi tìm anh, lúc này chắc chắn sẽ không đến cục, cho nên anh ta chỉ có thể đến chỗ ở của anh.
Sau mười phút, xe dừng trước cổng tiểu khu nơi anh ở.
Tống Nhã Hinh dừng xe, anh đẩy cửa xuống, nói: “Em lái xe từ từ, chú ý an toàn.”
Tống Nhã Hinh hạ cửa kính xe xuống, cười nói: “Đã đến nhà anh rồi, chẳng lẽ anh không mời em lên uống trà sao?”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Cô bật cười: “Em đùa anh thôi, đi tìm bạn anh đi, bây giờ em đi đây.”
Nói xong cô nâng cửa sổ, khởi động xe và rời đi.
Cô nhìn Thẩm Bồi Xuyên trong gương chiếu hậu, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang nói: “Anh không thoát khỏi tay em đâu.”
Thẩm Bồi Xuyên quay người bước vào tiểu khu, đi thang máy lên tầng nơi anh ở, cửa thang máy mở ra, khi anh bước xuống thì thấy Tô Trạm đang ngồi trước cửa nhà mình.
Anh bước nhanh qua thì thấy anh ta đã ngủ, không biết là do uống rượu quá nhiều hay do bị thương nữa, mà anh ta đã dựa vào tường ngủ say rồi.
Anh mở cửa, dìu người vào rồi đặt anh ta lên giường.
Trong suốt quá trình này, Tô Trạm không có phản ứng gì, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thẩm Bồi Xuyên cau mày: “Làm sao lại biến mình trở thành thế này chưa? Cậu không muốn sống nữa sao?”
Lâm Tân Ngôn nói rằng cậu ta thất tình.
Chẳng phải cậu ta vẫn luôn thất tình hay sao?
Anh thở dài lột quần áo, quần, giày dính máu của Tô Trạm, không chỉ có máu, còn có rượu, mùi rất hôi.
Khi đắp chăn bông cho anh ta, Thẩm Bồi Xuyên thấy trên người anh ta vẫn còn vài vết bầm tím, anh đứng bên giường nhìn, thầm nghĩ không biết cậu ta đã đánh nhau với ai?
Ra tay tàn nhẫn như vậy?
Ở nhà có thuốc, do nhà anh luôn chuẩn bị một số loại thuốc trị thương nhẹ, anh lấy ra xoa lên người Tô Trạm, lau mặt và đầu xong, toàn bộ quá trình anh ta đều không động đậy.
Thu dọn đồ đạc, anh ngồi trên sô pha, nhà anh không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng làm việc, nhà bếp cũng có, nhưng anh rất ít nấu ăn ở nhà.
Anh rót một cốc nước để uống, đỡ khô miệng rất nhiều, làm xong việc này một lúc, anh đứng dậy đi tắm, sau đó nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Lúc này thật ra cũng chưa muộn, chỉ là anh vừa uống rượu nên bây giờ buồn ngủ.
Bây giờ đúng vào giờ ăn tối.
Lúc anh uống rượu với cục trưởng Tống cũng không ăn nhiều.
Đi ngủ là sẽ không thấy đói nữa.
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn trở về từ đồn cảnh sát, khi bước vào cửa họ thấy Thiệu Vân và cả nhà đã chuyện trò vui vẻ với nhau, trước khi Lâm Tân Ngôn giới thiệu thì đã tự giới thiệu trước rồi.
Hai đứa trẻ lại quen với ông ấy nên rất nhanh đã hòa nhập.
“Chú hai, sao chú về sớm vậy?” Lâm Tân Ngôn thay giày rồi đi vào.
Thiệu Vân cười: “Chẳng phải cháu nói sẽ làm tiệc tẩy trần cho chú sao, cháu đến muộn, chú sợ là không ăn được.”
Chú ấy luôn như thế, thích pha trò, tính tình vui vẻ.
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Nhân vật chính đã ở đây rồi, vậy chúng ta ăn cơm thôi.”
Cô nhìn Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn và giới thiệu: “Bố, chú, đây là chú hai của con…”
“Được rồi, được rồi, chú đã giới thiệu rồi, chú là chú hai của cháu, cháu là cháu gái của chú, bố cháu là anh cả của chú.” Thiệu Vân ngắt lời cô, nói lại một lần những lời giới thiệu trước đó.
Lâm Tân Ngôn bật cười, chú hai của cô có kỹ năng này, đi tới đâu cũng dễ dàng làm quen, Lâm Tân Ngôn không cần lo lắng chú không quen.
“Mọi người ngồi đi, để con xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa.”
Sau đó, cô vào bếp để xem có thể bắt đầu bữa ăn hay không.
Tông Cảnh Hạo cũng không lên lầu, anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống ở tầng dưới, Đại Bạch ngoan ngoãn nằm cạnh chân anh, không hề làm phiền đến anh.
Thiệu Vân chơi trò câu đố với hai đứa trẻ, Trình Dục Ôn cũng nhanh chóng tham gia chơi cùng.
Tinh thần Tông Khải Phong không tốt cho lắm, sau khi biết thân phận của Thiệu Vân, ông nghĩ đến những người và sự việc trong quá khứ, dù là Văn Nhàn hay Trình Dục Tú, họ đều là những người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời ông, nhưng bây giờ không có ai ở bên cạnh ông cả.
Không thể không cảm thấy buồn.
So với sự im lặng của Tông Khải Phong, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Thiệu Vân có trình độ học vấn khác với Trình Dục Ôn, ông ấy không được học cao, vì vậy ngay cả những câu đố cũng rất khó với ông ấy.
Trình Dục Ôn đặt câu hỏi, chủ yếu chỉ là đố chữ.
Nhưng những câu hỏi của Thiệu Vân đều rất kỳ quặc, là những câu đố chữ lưu hành trên đường phố.
Câu đố cuối cùng là do Trình Dục Ôn đặt “Mặt em hớn hở suốt ngày- Thêm huyền, dấu mặt, dấu mày nơi đâu- Rụng đuôi mà mất cả đầu- Thì thành sấm động hay tàu bay kêu – Là chữ gì?”
“Đoán đi.”
Câu này được Lâm Hi Thần đoán đúng, là các chữ “vui”, “vùi”, “ù”.
Đến lượt của Thiệu Vân, ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có huyền, sao nặng thế – Bỏ huyền thêm hỏi, dùng may áo quần- Giúp cha, giúp mẹ đỡ đần – Ví thêm nặng, phải lãnh phần trông em – Là chữ gì?”