Mục lục
Truyện Mê vợ không lối về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86: TÌNH CŨ BÙNG CHÁY




CHƯƠNG 86: TÌNH CŨ BÙNG CHÁY



"Có chút việc nên chậm chút." Lâm Tử Lạp giải thích.



"Liên lạc qua điện thoại." Vu Đậu Đậu nhìn Lâm Tử Lạp làm động tác gọi điện thoại: “Cần dùng xe, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."



Có lẽ là có chung kẻ thù, quan hệ không biết sao cũng thân thiết hơn.



Lâm Tử Lạp gật đầu.



"Được rồi, vậy cô đi làm đi, tôi cũng phải chạy xe." Vu Đậu Đậu vẫy tay, chạy xe đi.



Không chạy xe anh ta không có thu nhập.



"Chị Lâm, anh ta là ai vậy?" Tạ Na nhiều chuyện hỏi.



Tò mò cô ngồi xe taxi cũng có thể kết bạn?



Lâm Tử Lạp cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ cười thản nhiên: “Nhìn em gấp thế nào kìa, là ai tìm chị?"



Tạ Na vỗ ót: “Chị coi đó em quên mất cả việc chính." Cô lôi kéo Lâm Tử Lạp: “Em đưa người vào văn phòng rồi, nơi này quá bề bộn, văn phòng vẫn tốt hơn."



Văn phòng của Lâm Tử Lạp, cô đã dọn dẹp trước rồi.



Nếu không nơi này không có chỗ để vào.



Lâm Tử Lạp rất tò mò ai đến tìm cô.



"Ai à, nam hay nữ." Trong nước trừ Hà Khiếu Hành ra thì cô không có bạn bè nào khác.



"Là một người phụ nữ xưng là bà Tông, rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất." Tạ Na nhìn lén biểu cảm của Lâm Tử Lạp.



Chồng trước của cô là Tông Triển Bạch.



Bà Tông này có khi nào là mẹ chồng trước kia của cô?



Lâm Tử Lạp nhíu mày, bà Tông?



Hôn nhân của cô và Tông Triển Bạch, không có hôn lễ, không có nghi thức, hơn nữa cô cũng không có gặp qua người nhà của Tông Triển Bạch.



Bà Tông?

Nhưng theo cô biết, bà Tông đã qua đời từ lâu, chẳng lẽ... Lâm Tử Lạp dường như đã đoán được.



Má Vương trước đây từng nói, sau khi mẹ Tông Triển Bạch mất không bao lâu, ba của anh đã tái hôn.



Vậy cũng chỉ có bà ta có thể xưng là bà Tông.



Nhưng bà ta tìm cô làm gì?



Lâm Tử Lạp không hiểu.



"Người đang ở bên trong, có việc gì chị cứ gọi em." Tạ Na dắt Lâm Tử Lạp đến cửa văn phòng, không có ý đi vào.



Lâm Tử Lạp gật đầu, chờ Tạ Na rời đi, cô mới đẩy cửa ra.



Văn phòng đã bố trí qua, cũng chỉ là đặt bàn làm việc, chỗ bàn công việc thì đặt ghế sô pha, bàn trà, sàn nhà đã được quét, văn phòng rất trống trải, cũng không trà bánh gì.



Một người phụ nữ ăn mặc nhã nhặn đứng trước cửa sổ sát đất, Lâm Tử Lạp không nhìn thấy mặt bà ta, chỉ thấy dáng người bà ta giữ gìn rất tốt, tóc dài búi lên.



Bà ta có lẽ là nghe thấy tiếng động nên xoay người nhìn Lâm Tử Lạp đứng ở cửa, hỏi thử: “Cô là Lâm Tử Lạp sao?"



Lúc bà ta xoay người, Lâm Tử Lạp thấy rõ diện mạo của bà ta, dù có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp mĩ miều ngày xưa.



Hai tay bà ta nắm lấy nhau đặt ở trên bụng, trên cổ tay đeo đồng hồ Omega SA, tay phải đeo túi xách đen, mặc đầm ca rô, mang giày cao gót đen.



Không có trang sức dư thừa, rất đơn giản, nhưng lại rất đẹp.



"Là tôi." Lâm Tử Lạp đi vào: “Bà tìm tôi có việc gì không? Tôi không quen biết bà."



Dục Tú cười nhẹ: “Cô đã gả vào nhà họ Tông, chúng ta vốn dĩ nên gặp mặt, chỉ là..." vì quan hệ của Tông Triển Bạch và họ không tốt, nên không đưa Lâm Tử Lạp về.



Sau khi hai người đăng kí kết hôn, Tông Tiêu Tuấn gọi điện thoại cho Tông Triển Bạch, kêu anh dẫn Lâm Tử Lạp về, nhưng bị Tông Triển Bạch từ chối.



Sau đó ly hôn, cũng là quyết định cá nhân của Tông Triển Bạch, ly hôn rồi họ mới biết.



Lâm Tử Lạp cười thấu hiểu: “Tôi biết."



Dù sao kết hôn với Tông Triển Bạch chỉ là một giao dịch, anh không giới thiệu cô với người nhà cũng rất bình thường.



"Bà ngồi đi." Lâm Tử Lạp đưa tay ra mời Dục Tú ngồi.



Dục Tú khẽ gật đầu, ngồi xuống sô pha.



Lâm Tử Lạp ngồi đối diện bà ta, không nói gì, chờ bà ta nói.



Bà ta chủ động tìm đến cô, chắc là bà ta có việc gì đó.



Dục Tú đánh giá Lâm Tử Lạp, nhìn rất trẻ, rất xinh đẹp: “Lúc gả cho Triển Bạch, nghe nói cô mới 18?"



Lâm Tử Lạp gật đầu: “Đúng vậy."



Im lặng vài giây.



"Cô có biết Triển Bạch vốn dĩ phải đính hôn không?" Dục Tú hỏi.



Lúc nói chuyện, ánh mắt của bà ta chằm chằm mặt Lâm Tử Lạp.



Xem biểu cảm của cô thay đổi như thế nào.

Lâm Tử Lạp thành thật trả lời: “Biết."



"Sau đó, từ hôn, cô cũng biết đi?"



"Biết." Lâm Tử Lạp nhíu mày, tự hỏi trong lòng, nguyên nhân bà ta đến tìm cô là cái gì.



Nghe cách nói của bà ta, chắc là có liên quan đến Tông Triển Bạch.



"Vậy cô cũng biết vì sao mà từ hôn chứ?"



Cái này Lâm Tử Lạp không biết.



Cô ngẩng đầu, nhìn Dục Tú: “Tôi không biết."



Cô chỉ vào văn phòng: “Bà cũng thấy rồi, tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, chuyện trong nước, tôi cũng không rõ lắm, tôi đã ly hôn với anh ấy rồi, cho nên càng không rõ."



Tuy rằng không có làm giấy tờ, nhưng trong tiềm thức Lâm Tử Lạp, cho rằng họ là đã ly hôn rồi.



Cô nhớ rõ lúc đó Tông Triển Bạch nói, chúng ta ly hôn đi.



Sau khi anh nói câu này, hôn nhân giữa họ đã kết thúc.



Dục Tú kinh ngạc: “Cô không biết?" Bà ta rõ ràng là không tin Lâm Tử Lạp không biết: “Nó vì cô mà từ hôn, cô không biết?"



Lần này đến lượt Lâm Tử Lạp kinh ngạc.



Vì cô mà từ hôn?



Đây không phải vớ vẩn sao?



"Tôi nghĩ, đây có lẽ là hiểu lầm gì đó, bà cũng biết, chúng tôi đã ly hôn nhiều năm như vậy, như thế nào có thể là vì tôi đâu."



Dục Tú lắc đầu, khẳng định không có hiểu lầm, chú Phùng tra được tin, sau khi Tông Triển Bạch gặp cô ở nước A mới từ hôn Hà Khiếu Ninh.



Có lẽ là vì họ đã kết hôn, có cảm tình, nên sau khi gặp cô, Tông Triển Bạch cảm thấy người mình yêu là cô, tình cũ bùng lên, mới từ hôn Hà Khiếu Ninh.



"Nhà họ Tông, nhà họ Hà, cô chắc là có nghe qua, ở thành phố B đều là gia tộc lớn, nếu hai người họ kết hôn, thì là hai gia tộc mạnh liên kết, có lợi cho cả nhà họ Tông, nhà họ Hà." Giọng của Dục Tú dịu dàng, bà ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Trước khi nó xuất ngoại gặp cô, nó đồng ý lấy tiểu thư nhà họ Hà, hai đứa nó quen biết đã lâu, hai nhà chúng ta đều rất coi trọng cuộc hôn nhân này."



"Cho nên bà tới là muốn tôi rời xa Tông Triển Bạch sao?" Lâm Tử Lạp không biết làm sao: “Tôi nghĩ bà hiểu lầm thật rồi, chúng tôi căn bản là không ở cùng nhau."



Căn bản là không có qua lại.



Tìm cô thật là tìm sai người rồi.



Dục Tú nhíu mày: “Hai người không ở bên nhau?"



Lâm Tử Lạp gật đầu, khẳng định nói: “Không có."



"Vì từ hôn, nó tự làm hại bản thân, tôi không thấy, tôi nghe ông Tông nói, nó lấy dao cắt trái cây đâm vào ngực mình mục đích chính là để hủy hôn."



"Cái gì?" Lâm Tử Lạp bỗng nhiên đứng lên.



Vết thương trên ngực anh là vì vậy mà có?



Tự mình làm bị thương chính mình, anh điên sao?



Dục Tú yên lặng quan sát phản ứng của Lâm Tử Lạp, nhìn bộ dạng của cô hình như là thật sự không biết.



"Anh ấy vì sao làm như vậy?" Lâm Tử Lạp không hiểu.



"Nó đính hôn với cô Hà, lên tin tức rồi, cũng có nghĩa là việc làm ăn của hai nhà sẽ dính với nhau, nó từ hôn, nó sẽ phải gánh lấy trách nhiệm, hơn nữa lúc nhỏ Hà tiểu thư đánh bậy đánh bạ đã cứu nó, lại ở bên nó rất lâu, nó muốn từ hôn, chẳng những ảnh hưởng lớn đến cô ấy, còn áy náy nữa." Cho nên lúc Hà Khiếu Ninh nói, muốn mạng của nó, nó mới ra tay với mình.



Mục đích là trả nợ cho cô ấy.



Nói xong Dục Tú thở dài: “Hình như tình cảm của cô Hà với Triển Bạch rất sâu, nghe đồn vì phải từ hôn mà cảm xúc của cô ấy rất tệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK