Khi Tông Ngôn Hi bước vào, đã thấy Niya đang đứng trong phòng khách, cô bé vừa bị Sally ném vào trong bồn nước để tắm xong thay quần áo mới.
Tóc của cô bé còn hơi ướt, kiểu chỉ dùng khăn để lau chứ không sấy khô, lúc này đang mở to hai mắt nhìn về phía cửa.
Song Eun Mutisha bước vào.
Quần áo của anh ướt đẫm, ôm chặt lấy cơ thể, cơ bắp lực lưỡng lúc ẩn lúc hiện thể hiện vẻ nam tính của anh.
Niya sớm đã không còn lạ gì, cô bé từng nhìn thấy bộ dạng không mặc gì của bố.
Lúc này cô bé càng quan tâm đến một việc khác hơn.
“Bố.” Niya chặn anh lại: “Sao bố không chơi với chị ấy thêm chút nữa?”
Khó khăn lắm cô bé mới tạo ra cơ hội.
Song Eun Mutisha: “…”
Chẳng nhẽ để anh và chị ấy chơi tạt nước với nhau à?
“Ai ya, chân của chị ấy khỏi rồi, muốn đi khỏi đây rồi, nếu bố không tranh thủ sẽ mất cơ hội đấy.” Niya rất sốt ruột.
Cô bắt đầu nói lý lẽ với anh: “Bố xem, chị ấy đi rồi, sau này ăn cơm cũng chỉ còn lại hai bố em mình, lạnh lẽo biết bao.”
“Con không muốn chị ấy đi chẳng nhẽ là vì sợ ăn cơm cảm thấy lạnh lẽo ư?” Song Eun Mutisha chau mày.
Không phải vì thích chị ấy sao?
“Đương nhiên không chỉ có việc đấy, chị ấy còn rất xinh đẹp, còn kể chuyện cho con, ôm con ngủ, cảm giác giống người mẹ, nếu bố và chị ấy thành đôi thì con đều có cả bố và mẹ rồi.” Niya nói một tràng dài nhưng dường như vẫn chưa nói đúng trọng điểm.
“Niya, không phải con thích chị ấy mới muốn giữ chị ấy lại sao?” Song Eun Mutisha hỏi.
“Đương nhiên là con thích chị ấy rồi, lẽ nào bố không thích chị ấy sao?” Niya hỏi ngược lại.
Song Eun Mutisha đứng hình.
Anh thích chị ấy không?
Hình như cũng không ghét – cảm giác rất thích ở cùng với chị ấy.
Như này có gọi là thích không?
“Bố, cơ hội vẫn còn, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần sau đâu.” Niya gấp gáp đến bất lực.
Song Eun Mutisha đánh một cái vào đâu cô bé: “Chuyện người lớn, không đến lượt trẻ con nhúng tay vào.”
Niya bĩu môi: “Dựa vào bố thì có mà độc thân cả đời.”
Song Eun Mutisha: “…”
Con nhóc này sắp thành tinh hoá cáo rồi.
Ăn cơm trưa xong, Song Eun Mutisha ra ngoài, trong nhà lúc này chỉ còn có Tông Ngôn Hi và Niya.
Niya bất lực, cảm thấy Song Eun Mutisha là một ông bố ngốc, chẳng còn bao lâu nữa Tông Ngôn Hi sẽ rời khỏi đây, vậy mà anh còn chạy ra ngoài, không biết đường ở nhà mà dỗ dành trái tim con gái nhà người ta.
Tông Ngôn Hi cuộn tròn trên sô pha, mua vé máy bay.
Niya liền lao tới: “Chị ơi, chị đang làm gì đấy?”
Tông Ngôn Hi đã đặt xong vé, bỏ điện thoại xuống rồi đưa tay ôm lấy Niya vào lòng. Cô phải đi rồi, sau này sẽ không gặp được cô nhóc lanh lợi này nữa.
Niya mở to mắt nhìn, hỏi: “Chị thấy bố em có tốt không?”
Tông Ngôn Hi thành thật nói: “Bố em là một người rất lương thiện.”
Niya tiếp tục nhìn chị ấy, sau đó Tông Ngôn Hi cũng không nói gì thêm nữa.
Niya: “…”
“Chị không thích bố em sao?” Niya hỏi một cách mong đợi, chỉ sợ mình nói không đúng, liền bồi thêm “kiểu nam nữ thích nhau ấy.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Trong đầu con bé này chứa cái gì vậy?
Lại còn biết cả yêu đương nam nữ.
“Chị nói đi chứ.” Niya muốn chị ấy trả lời thẳng băng.
Ngoài cửa, Song Eun Mutisha tay cầm một chiếc hộp đang định bước vào thì nghe thấy Niya hỏi Tông Ngôn Hi liền dừng bước, đột nhiên anh rất muốn biết cảm nhận của Tông Ngôn Hi về mình.
Đứng im không động đây, muốn nghe câu trả lời của Tông Ngôn Hi.
Tông Ngôn Hi nhìn Niya, lắc lắc đầu “Bố của em là người tốt nhưng chị lại không thích.”
Niya không thể ngồi im được nữa, hỏi: “Tại sao ạ?”
Song Eun Mutisha đứng ngoài cửa rất thất vọng.
“Chẳng tại sao cả.” Tông Ngôn Hi chuẩn bị đứng dậy Niya liền kéo cô lại. “Nói cho em biết vì sao đi?”
Tuổi còn nhỏ mà tính cách đã cứng đầu như vậy, phải biết bằng được là tại sao.
Tông Ngôn Hi trải qua chuyện với Giang Mạt Hàn đã không còn sức lực cho việc yêu đương, cô không dám đụng chạm cũng không dám thử nữa.
Hơn một năm chia tay với Giang Mạt Hàn, ngoài chuyện muốn trả thù anh ra thì cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ yêu ai.
Cô sợ rằng sau tấm chân tình sẽ chỉ là giấc mơ của bản thân mà thôi.
Kết nối trái tim, ân ái bạc đầu, cô đã từng hi vọng như vậy.
Sau này của sau này, cô sẽ không vọng tưởng như vậy nữa.
Trái tim bị tổn thương không dám nhắc đến chuyện tình cảm.
Những lời này lại không thể nói với một đứa trẻ, nhưng vẫn phải cho con bé một lý do, Tông Ngôn Hi nghĩ một lúc, nói: “Niya à, chị và bố của em không hợp.”
“Tại sao lại không hợp? Cô xinh đẹp, bố em cũng đẹp trai, rất xứng đôi mà.”
“Đấy chỉ là bề ngoài thôi.” Tông Ngôn Hi xoa xoa đầu cô bé: “Hai người sống với nhau không liên quan đến vẻ bề ngoài, quê của cô có câu tục ngữ như này, trong mắt người tình hóa Tây Thi, ý muốn nói nếu như đã thích một người, cho dù người ta có xấu đẹp như thế nào thì vẫn cảm thấy họ đẹp.”
“Tây Thi là ai ạ?” Niya hỏi tiếp.
Tông Ngôn Hi nhẫn nại giải thích: “Tây Thi là một cô gái vô cùng xinh đẹp thời cổ đại, xinh đẹp đến mức được lưu truyền ngàn năm, khiến người hiện đại cũng biết đến nàng ấy.”
“Con chưa gặp chị ấy, chị ấy xấu đẹp như nào thì có liên quan gì đến con?” Niya hỏi.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô giải thích một hồi hóa ra công cốc hết à?
“Em biết chị xinh đẹp.” Niya cười hihi “Vì sao chị lại không thích bố em?”
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô nghĩ nghĩ rồi dùng một lý do đơn giản. nói: “Niya, chị và bố em không hợp, bởi vì những gì chúng ta trải qua không giống nhau, bố em chưa từng thích ai nhưng chị thì đã từng thích rồi.”
Niya đứng bật dậy: “Chị đã có người mình thích rồi?”
Tông Ngôn Hi vốn định nói là trước đây, trước đây đã từng thích.
Nhưng cô lại không nói như vậy, để dập tắt ý định của cô bé, liền nói: “Đúng thế, trong lòng chị có người khác rồi.”
Trong nháy mắt, Niya giống như một quả bóng bị xì hơi.
Song Eun Mutisha đứng ngoài cửa sắc mặt thoáng buồn.
“Ông chủ.” Sally mang hoa quả đến, thấy Song Eun Mutisha đứng ngoài cửa liền chào một tiếng.
Nghe thấy tiếng nói, Niya và Tông Ngôn Hi liền quay đầu lại nhìn về phía cửa.
Song Eun Mutisha liền bước vào, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
“Bố.” Niya gọi to.
Song Eun Mutisha để chiếc hộp lên bàn, ôm Niya lên, thơm vào khuôn mặt tròn trịa của cô bé: “Na phía sau vườn đã chín rồi, Sally dắt con đi hái nhé?”
Niya gật đầu: “Vâng ạ.”
Sally bước vào dắt Niya đi, Niya nói: “Chúng ta đi lấy rổ thôi.”
Song Eun Mutisha ngồi xuống chiếc sô pha đối diện.
Dường như vừa có điều gì đó muốn nói với Tông Ngôn Hi, lại vừa không biết bắt đầu từ đâu, một lúc hai người đều rơi vào trầm mặc.
Kiểu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, có chút ngại ngùng.
Tông Ngôn Hi liền phá vỡ sự tĩnh lặng đó, tìm bừa một chủ đề để nói: “Trong hộp này có gì vậy?”
“Lễ phục.”
Cô ngước mắt lên.
Song Eun Mutisha nói: “Cho cô đó.”
Tông Ngôn Hi lập tức hiểu ra, có lẽ là bữa tiệc cần phải mặc chỉnh tề.
“Cái đó…” Song Eun Mutisha ậm ừ cất lời.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không biết nên diễn tả suy nghĩ của mình như thế nào.
Anh muốn an ủi Tông Ngôn Hi, nhưng lại không muốn nói lời an ủi.
Tông Ngôn Hi trông thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, bất giác bật cười.
“Anh có gì cứ nói thẳng.” Cô nói.