Thẩm Bồi Xuyên dựa vào ghế, dựa đầu vào tay, đáng ra anh nên đẩy Tang Du ngay từ đầu, sao anh có thể phân tâm được chứ?
Sao anh cứ cảm thấy mình đã bắt nạt con gái nhà người ta, mặc dù là người ta chủ động trước. Nhưng anh là người trưởng thành, lại không còn trẻ nữa, lúc đó sao không phản ứng được cô ấy sẽ làm gì chứ?
Trong lúc anh đang buồn bực thì điện thoại trong túi anh vang lên, là Tô Trạm gọi điện đến, hỏi anh có muốn đi nước Y không.
Thẩm Bồi Xuyên ngơ ra, bây giờ đi sang đấy làm gì chứ?
Tô Trạm lại không nói rõ, chỉ hỏi anh có đi hay không.
Thẩm Bồi Xuyên xoắn xuýt một lúc, trong lúc bản thân đang nghĩ linh tinh: “Tôi đi.”
“Trước ba giờ ra sân bay, nếu không đừng trách chúng tôi không đợi cậu.” Nói xong Tô Trạm liền tắt điện thoại.
Anh ngồi trong xe, tay cầm thiệp mời, còn xem người được viết trên đó, còn có thời gian và địa chỉ. Triển lãm lần này không ở trong nước, mà là triển lãm thời trang quốc tế, được tổ chức bởi những người có tiếng trong ngành thời trang và có ảnh hưởng ở nước Y, nhưng lần này chỉ là một chuyên đề.
Anh lẩm bẩm: “Thật không hiểu cậu muốn làm gì ở đó nữa…”
Dường như trong phút chốc Tô Trạm lại nghĩ ra một điều gì đó, Lâm Tân Ngôn cũng là nhà thiết kế thời trang, chẳng lẽ cậu ấy muốn tìm Lâm Tân Ngôn?
Nghĩ đến đây anh bèn quay lại hỏi Tông Cảnh Hạo: “Cậu nghĩ vợ cậu sẽ xuất hiện?”
Tông Cảnh Hạo chau mày, rõ ràng là không muốn nói đến chủ đề này, chỉ dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng anh không biết có gặp được cô không, hoặc là nói cô có đi hay không. Nếu như cô muốn bản thân lộ diện, thì trên thiệp mời không chỉ có Tần Nhã, mà còn có bóng hình của cô nữa.
Anh không chắc chắn, trong lòng cũng có vài phần không dám gặp cô, nhưng cũng lại rất mong đợi, lại vừa mâu thuẫn.
Tô Trạm cũng biết ý, không nói chuyện đó nữa, chỉ yên lặng ngồi xuống chờ Thẩm Bồi Xuyên đến.
Trong lúc đợi thì lấy tấm thiệp mời ra xem, anh cũng không biết có gì đẹp, chỉ là muốn xem thôi.
Sau đó anh thấy chỉ là xem nhiều hơn bức ảnh của một người phụ nữ, là sự phản bội của Tần Nhã, bèn ném tấm thiệp sang một bên.
Không lâu sau Thẩm Bồi Xuyên cũng đến, bọn họ bây giờ đi thì sáng mai có thể đến nơi, nghỉ ngơi một ngày, buổi tối mới đến thời gian triển lãm.
Tông Cảnh Hạo yên lặng một ngày một đêm, Tô Trạm có thể hiểu được, nhưng Thẩm Bồi Xuyên giả vờ trầm tư cái gì chứ?
Cứ như người mất hồn, trông không hề có tinh thần, Tô Trạm cảm thấy mình cứ như đang ở cùng với hai con ma bệnh vậy.
Bọn họ đến đây là chuyện riêng, cho nên khá kín tiếng. Buổi tối bọn họ ngồi taxi đến triển lãm, trung tâm triển lãm rất rộng, nằm giữa nhiều tòa nhà cao tầng. Thành phố như đang chìm đắm trong những ánh đèn đầy màu sắc, trông sống động hơn rất nhiều.
Bước vào cửa hội trường thì sẽ thấy một chiếc bảng chỉ dẫn, trên đó là bản đồ giống như trong thiệp mời, bên dưới còn có phụ đề dịch sang.
Lần này có rất nhiều quốc gia khác nhau, nên cũng dùng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Vì bà William đã giúp Lâm Tân Ngôn cho nên mời rất nhiều, những người nghe danh mà đến cũng không ít. Sau khi Lâm Tân Ngôn nổi tiếng, lần đầu tiên cô ấy tổ chức triển lãm cá nhân. Bà William cũng xuất hiện, bà khoác lên mình một bộ sườn xám, hoa văn lộng lẫy được thêu lên công phu, kết hợp với một chiếc khăn trơn, tôn lên sự thông minh và sang trọng của bà.
Tất cả đèn trong hội trường đều được bật sáng, giống như ánh sáng ban ngày. Các phóng viên báo đài từ mọi nơi đang bắt đầu chụp ảnh. Những người đến tham quan cũng thuộc nhiều ngành nghề khác nhau, đám cưới, studio ảnh, chỉ cần làm về ngành thời trang thì đều đến đây. Lần này thanh thế rất lớn, rất nhiều người đến đây.
Cả hội trường lớn toàn người với người, nhìn chỗ nào cũng thấy người. Những người phục vụ cũng mặc những trang phục riêng biệt, nhìn thoáng qua cũng nhận ra được. Phía trước của sân khấu chữ T, có những dãy lụa phủ bằng vải flannel trắng, trên đó có đặt rượu ngon và nhiều loại bánh ngọt khác nhau.
Hai bên là từng hàng từng hàng ghế cho những người đến tham gia, đợi đến khi xem triển lãm thì ngồi xuống.
Trên sảnh có người xuất hiện, ánh đèn sáng rực trên sân khấu chữ T. Sau đó người dẫn