Từ biệt thự đến địa điểm tổ chức đám cưới mất khoảng một tiếng đồng hồ, ở các thành phố lớn rất nhiều ô tô, đoàn xe dài nên lái xe hơi chậm, nhưng thời gian đã được dự tính trước rồi, Tông Khải Phong thấy cùng lắm thì ba giờ mười phút chiều sẽ đến nơi, vì vậy anh không lo sẽ bị muộn.
Những chiếc xe đi trên đường cực kỳ bắt mắt, cộng thêm vài đơn vị truyền thông lớn đi theo, tin tức đã lan truyền nhanh chóng.
Mọi người đều tò mò không biết Tông Cảnh Hạo sẽ kết hôn với ai, và liệu người đó có phải là người phụ nữ đã xuất hiện trong trung tâm thương mại với anh lần trước hay không.
Dù sao thì lần trước tin tức có vẻ rất bí mật.
Mọi người lại tò mò về người phụ nữ này.
Đánh giá về của hồi môn của đằng gái, mọi người đều biết đây chắc chắn không phải chuyện tình cảm hoàng tử lọ lem, dù sao thì của hồi môn cũng rất hậu hĩnh.
Lúc trước có đủ loại suy đoán, nghe nói người phụ nữ này muốn dựa vào đứa con trong bụng để tiến vào gia đình giàu có.
Bây giờ rõ ràng là không phải, bởi vì bản thân bọn họ đã là người giàu có quyền lực, không cần phải dùng thấm thể để tiến vào giới nhà giàu.
Lập tức mọi người đều cảm thấy đây là cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, đối với sự kết hợp này, bọn họ thật lòng chúc phúc.
Xét cho cùng, cô dâu không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn phải có một gia đình giàu có, có muốn dị nghị cũng không được.
Nếu Lâm Tân Ngôn là cô gái có gia cảnh bình thường, mọi người sẽ suy đoán xem cô đã dùng thủ đoạn gì mà có thể gả vào nhà giàu. Một số cô gái ôm mộng gả cho nhà giàu có giống như câu chuyện “cô bé Lọ Lem” sẽ nghĩ mình có gì thua cô ta mà không thể gả cho người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như thế?
Con người chính là như vậy.
Nhớ lúc trước trên bản tin có một nữ sinh viên xinh đẹp của một trường đại học nổi tiếng, gả cho một người đàn ông giàu có hơn cô ấy hai mươi tuổi, đã ly hôn với vợ, không cần biết cô gái ấy xuất sắc ra sao, người ta đều chỉ nói cô gái ấy lấy người đàn ông vì tiền mà không vì tình cảm.
Khi đến địa điểm tổ chức lễ cưới, Tông Cảnh Hạo đưa Lâm Tân Ngôn vào phòng khách để nghỉ ngơi, anh còn cần làm một số việc nên sau khi đến địa điểm, hai người lại tách ra.
Lâm Tân Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha, mồ hôi nhễ nhại trên tay, khi ở trong xe, cô và Tông Cảnh Hạo nắm tay nhau quá chặt, trước đó, cô cảm thấy mình không có cảm giác với đám cưới.
Nhưng đến ngày hôm nay, trong lòng cô bỗng có rất nhiều cảm xúc, vừa mong mỏi vừa có chút hồi hộp.
Cô không biết mình đang lo lắng vì điều gì, chỉ cảm thấy rất lo lắng.
Khi Tông Cảnh Hạo nắm tay cô, tâm trạng của cô rất phức tạp, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, rõ ràng là một ngày hạnh phúc, nhưng ở trước mặt anh, cô lại muốn khóc.
“Có em ở đây, chị đừng căng thẳng.” Tần Nhã thấy cô căng thẳng liền an ủi.
Lâm Tân Ngôn ngước nhìn cô ấy: “Em biết không? Chị tưởng chị đã quen rồi, nhưng thật ra chị vẫn luôn mong chờ ngày này.”
Tần Nhã nói: “Đương nhiên, phụ nữ đều sống về tình cảm.”
Hơn nữa, hôn nhân là một việc rất quan trọng của phụ nữ.
Chẳng phải hôn nhân là lần thứ hai người phụ nữ được sinh ra sao?
“Chị nên cảm thấy may mắn.” Tần Nhã nắm tay cô và nói: “Hầu hết mọi người kết hôn trước và sau đó trải qua cuộc sống hôn nhân, nhưng chị trải qua cuộc sống hôn nhân trước, và sau đó có một đám cưới hoành tráng như thế này. Như vậy chị giảm bớt rất nhiều rủi ro, nếu không ổn thì chị không cần phải kết hôn, vì vậy chị vẫn hạnh phúc.”
Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng cong khóe môi, cảm thấy cũng có lý.
Cốc cốc!
Lúc này có người gõ cửa phòng chờ.
Tần Nhã đứng dậy mở cửa, một người phụ nữ mặc quần áo của nhân viên khách sạn đứng ở cửa: “Đây là cô Lâm Tân Ngôn đúng không”
Tần Nhã nói: “Ừ.”
Người bên kia giống như tiếp viên khách sạn, cho nên Tần Nhã cũng không nghĩ nhiều.
“Ồ, tôi có một món quà muốn đưa cho cô Tân Ngôn đây.” Người phục vụ đưa hộp quà cho cô ấy.
Tần Nhã không trả lời, vừa định hỏi cô ta là ai gửi, liền nghe thấy một giọng nam: “Ai kêu cô gửi?”
Thẩm Bồi Xuyên đi tới.
Tông Cảnh Hạo sợ có chuyện không hay, bên phía nhà họ Cố cũng không có hành động gì, sợ có người xông ra làm phiền, vì vậy cả đám cưới đều được tuần tra nghiêm ngặt, Thẩm Bồi Xuyên phụ trách bên Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo tin tưởng anh ấy.
Để đám cưới diễn ra suôn sẻ, anh ấy đích thân đứng ra bảo vệ.
Trùng hợp là Tần Nhã cũng muốn hỏi, sau khi nghe Thẩm Bồi Xuyên nói, cô ấy không hỏi nữa mà nhìn người phục vụ như thể đang đợi câu trả lời của cô ta.