Tông Ngôn Hi cầm tập tài liệu trên tay, nhìn thấy anh ấy mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Giang.”
Giang Mạt Hàn khẽ gật đầu.
Cô ấy vòng qua xe đi tới, nhìn về phía Cố Hiềm nói: “Cậu về trước đi, khi bàn xong chuyện công việc với Tổng giám đốc Giang, tôi sẽ tự bắt taxi về.”
“Bên cạnh cậu không có ai, tôi không yên tâm, tôi sẽ chờ cậu ở dưới lầu, để tránh cho vô duyên vô cớ lại xuất hiện trên tin tức nữa.” Cố Hiềm có ý ám chỉ.
Giang Mạt Hàn giống như không nghe thấy, xoay người đi về phía tòa nhà, nhìn có vẻ không để ý, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện đôi tay anh ấy đang siết chặt, khuôn mặt căng cứng luôn thể hiện tâm trạng không giống như dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Tông Ngôn Hi liếc nhìn Cố Hiềm một cái.
Cố Hiềm còn chê chuyện chưa đủ rối, mà nhìn về phía bóng lưng Giang Mạt Hàn nói: “Nếu Tổng giám đốc Giang vẫn là một thằng đàn ông thì đừng có đi làm khó phụ nữ, chỉ sợ là bản phương án đó đến Tổng giám đốc Giang cũng không tìm được lỗi sai, mà còn cố ý đi làm khó một người phụ nữ, thật sự không phải là hành vi của một người đàn ông chân chính.”
Giang Mạt Hàn vốn dĩ không muốn tranh luận với anh ấy, nhưng lúc này không quen nhìn bộ dạng đắc ý của anh ấy, nên dừng chân lại xoay người nhìn anh ấy hỏi: “Tôi chính là muốn làm khó cô ấy đấy, anh có thể làm gì được tôi?”
Cố Hiềm: “…”
Anh ấy vừa định đẩy cửa xe bước xuống, thì Tông Ngôn Hi vội vàng chống cửa xe lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Cậu đừng phá hoại kế hoạch của tôi được không hả?”
Khóe mắt Cố Hiềm khẽ giật, tức giận nói: “Anh ấy đấy, người như anh ấy xứng đáng là đàn ông sao?”
“Cậu cũng đâu phải là người muốn gả cho anh ấy, còn quan tâm người ta là đàn ông hay không làm gì? Kìm hãm một chút đi, đừng phá hoại kế hoạch của tôi.”
Nói xong còn cảnh cáo liếc mắt nhìn anh ấy một cái, rồi nhanh chân đuổi theo Giang Mạt Hàn, giải thích thêm một câu: “Tổng giám đốc Giang đừng bận tâm, anh ấy đang tức giận về tin tức của mấy ngày trước thôi.”
Giang Mạt Hàn không nói lời nào, trầm lặng đi vào thang máy.
Tông Ngôn Hi theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Giang đang tức giận à?”
“Ừ.” Giang Mạt Hàn quay đầu nhìn cô ấy nói: “Nhưng không phải giận anh ấy, người khác không thể làm tôi tức giận, mà là tôi đang giận chính bản thân mình.”
Lời nói này của anh ấy giống như còn có một ý nghĩa khác, nhưng Tông Ngôn Hi không hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này, chỉ là cười cười nói: “Tôi đã làm lại bản phương án rồi.”
Giang Mạt Hàn hỏi: “Cô rất quan tâm đến mối hợp tác lần này?”
Cô ấy trả lời: “Đương nhiên, đây không phải là điều tôi nghĩ, đây vốn là mối hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
“Thật không?” Anh ấy mỉm cười: “Cô có chắc là tôi còn có thể thắng sau khi ký hợp đồng không?”
Trái tim Tông Ngôn Hi đột nhiên thắt lại, lời nói này như thể anh ấy đã nhận ra được điều gì đó vậy.
Cô ấy cố gắng hết sức ổn định lại tinh thần, cười nói: “Tổng giám đốc Giang nói gì thế này, đương nhiên mối hợp tác của chúng ta là vì lợi ích của đôi bên.”
Giang Mạt Hàn khẽ rủ mắt xuống, che đi tất cả những suy nghĩ của mình.
Rất nhanh thang máy dừng lại, anh ấy cất chân bước xuống, Tông Ngôn Hi theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Giang không hài lòng với bản phương án của tôi, hay là còn có ý kiến nào khác?”
Giang Mạt Hàn nói: “Tôi không có ý kiến, mà còn rất vui lòng…”
Đột nhiên anh ấy dừng lại nhìn cô ấy, từng câu từng chữ mà nói: “Tôi rất vui lòng khi được hợp tác với cô Hi.”
Trong lòng Tông Ngôn Hi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng rằng Giang Mạt Hàn đã phát hiện ra điều gì đó nên không muốn hợp tác nữa chứ.
Cô ấy mỉm cười: “Tôi cũng rất vui lòng khi được hợp tác với Tổng giám đốc Giang.”
Giang Mạt Hàn cong môi để che giấu nỗi thất vọng không ai có thể phát hiện được.
Hợp tác, cũng có nghĩa là anh ấy sẽ rơi vào cái bẫy mà cô ấy đã đặt ra cho mình, có thể sẽ mất trắng tất cả.
Đến cửa văn phòng, anh ấy đẩy cửa ra.
Bước vào trong văn phòng, Tông Ngôn Hi ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, đặt tập tài liệu lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Giang Mạt Hàn: “Tổng giám đốc Giang hãy xem qua đi, nếu có điều gì không thích hợp, tôi có thể chỉnh sửa.”
Giang Mạt Hàn không nhìn mà nói: “Tôi tin tưởng vào thực lực của cô Hi.”
Anh ấy từ trong hộp đựng bút lấy ra một cây bút, mở tài liệu cô ấy đẩy tới trước mặt mình, rồi ký tên vào trong đó.
Tông Ngôn Hi cảm thấy có chút bất ngờ, trước đây còn cố tình gây khó dễ, nhưng lần này lại dứt khoát như vậy.
Cô ấy bắt đầu không hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
“Tổng giám đốc Giang là tin tưởng tôi hay là không tin tưởng tôi?” Lần trước rõ ràng là không tin tưởng, nhưng lần này lại tỏ ra bộ dạng rất dứt khoát vô cùng tin tưởng.
“Đương nhiên là tôi tin tưởng cô.” Giang Mạt Hàn lại đẩy tài liệu đã ký xong đến trước mặt cô ấy: “Cứ tiến hành theo bản phương án của cô Hi đi.”
Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy, lúc này Giang Mạt Hàn cũng đang nhìn cô ấy, hai người đối mắt nhìn nhau, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra cả hai đều có suy nghĩ riêng, Tông Ngôn Hi cười nói: “Được, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin tưởng của Tổng giám đốc Giang đâu.”
Hai chữ phụ lòng này cô ấy còn cố ý tăng thêm ngữ khí.
Giang Mạt Hàn giơ tay lên liếc nhìn qua thời gian: “Sắp tới trưa rồi, hiện tại chúng ta đã đạt được hợp tác. Coi như là ăn mừng, tôi mời cô Hi đi ăn trưa nhé?”
Không đợi Tông Ngôn Hi trả lời, anh ấy lại nói: “Nhân tiện cho tôi xin lỗi cô vì tin tức của mấy ngày trước.”
Nói xong anh ấy liền đứng lên, hoàn toàn không cho Tông Ngôn Hi thời gian để cự tuyệt: “Đi thôi.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ấy nhìn vào bản phương án đã được ký ổn thỏa kia, lãnh đạm chấp nhận lời mời của anh ấy: “Vậy được thôi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty.
Giang Mạt Hàn lái xe.
Hai người họ không đi ăn nhà hàng, Giang Mạt Hàn đưa cô đến siêu thị.
“Tổng giám đốc Giang.”
“Tôi cảm thấy phải có thành ý, nên tôi quyết định tự tay làm.” Anh ấy đỗ xe xong rồi bước xuống, mở cửa cho cô ấy: “Cô Hi, xuống xe đi.”
Nay đã đồng ý và đến tận đây rồi, Tông Ngôn Hi cũng không tiện từ chối, chỉ có thể bước xuống xe.
Bọn họ vào siêu thị, Giang Mạt Hàn không hỏi cô ấy thích ăn gì, bởi vì anh ấy biết sở thích và khẩu vị của cô ấy.
Lúc đầu Tông Ngôn Hi cũng không nghĩ nhiều, nhưng về sau những thứ mua được đều là những thứ cô ấy thích ăn, trong lòng bắt đầu có chút hoảng loạn, không hiểu cách làm của anh ấy là có ý gì.
“Tổng giám đốc Giang, anh mời tôi ăn cơm, nhưng vẫn chưa hỏi tôi thích ăn gì.” Tông Ngôn Hi nói.
“Tôi biết cô Hi thích ăn cái gì.” Giang Mạt Hàn lại lấy một gói đồ ăn vặt bỏ vào trong giỏ hàng.
Tông Ngôn Hi có chút bất an nói: “Tổng giám đốc Giang làm sao biết tôi thích ăn cái gì?”
“Tôi đã nói rằng cô rất giống vợ cũ của tôi, tôi nghĩ sở thích của hai người cũng nên tương tự. Nếu cô Hi không thích, cũng chỉ có thể để như vậy. Tôi là người đãi cô, nên tôi sẽ là người quyết định ăn cái gì.” Giang Mạt Hàn đẩy xe: “Đi tính tiền thôi.”
Tông Ngôn Hi: “…”