Tô Trạm nghĩ kĩ lại, so với việc ngày ngày bị bà cụ thúc ép thế này thì thà tìm một người phụ nữ để kết hôn cho rồi.
Một đằng là đời tư của anh sạch sẽ, mặt khác anh cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, trùng hợp là anh không ghét Tần Nhã mà còn có cảm tình với cô.
Có thể lấy làm vợ, anh cũng thấy khá tốt.
“Ý anh là gì, Tô Trạm, lúc đầu anh nói chúng ta chỉ giả vờ yêu nhau, qua giai đoạn ngượng ngùng sẽ tuyên bố chia tay, vừa rồi sao anh không nói ra?”
Tô Trạm kéo tay cô, Tần Nhã dùng sức giãy ra: “Anh ít làm mấy trò này đi, giờ vào nói cho rõ ràng, chúng ta đã chia tay, thực sự không được, cứ nói thật đi.”
“Không nói.” Tô Trạm do dự, trong lòng anh đã quyết định rồi giờ phải nghĩ cách thuyết phục Tần Nhã: “Em đã ngủ với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh.”
Tần Nhã: “…..”
“Tô Trạm, anh có phải đàn ông không vậy?!” Tần Nhã tức đến run người.
Anh nói ra mà đến thể diện cũng không cần nữa.
Tô Trạm dựa vào tường, thân hình thon cao của anh nghiêng nghiêng: “Có phải đàn ông hay không, em còn không rõ ư?”
Tần Nhã: “……..”
“Được, anh không nói em sẽ tự đi nói.” Cô mới không để Tô Trạm đắc ý chiếm lợi thế.
Tuy nhiên, cô vừa đi được hai bước, đột nhiên cổ tay bị nắm lại, cô còn chưa phản ứng kịp thì Tô Trạm đã dùng lực khiến cô ngửa ra sau, ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Tô Trạm!”
Tần Nhã bị ép quá, giơ tay định đánh lên mặt anh thì bị Tô Trạm bắt được, anh ấn tay cô ra sau lưng, tay kia ôm lấy đầu cô, bắt đầu dùng sức hôn.
“Ưm…”
Mắt Tần Nhã càng ngày càng mở to, đồng tử nhưng muốn nhảy ra ngoài, anh, anh vậy mà…
Tô Trạm cắn môi cô, thì thầm nói: “Nếu em không đồng ý lấy anh, anh sẽ không thả ra.”
Tần Nhã tức muốn phát khóc, anh đúng là bắt nạt người quá đáng.
Bất giác trong mắt cô giăng lên một tầng sương mỏng, giọng khàn khàn: “Ưm…. Tô Trạm, anh ức hiếp người quá đáng.”
Tô Trạm thả lỏng nhưng không buông ra hoàn toàn, anh cắn tai cô: “Em nói em mua rau không trả tiền cho người ta sao? Em ngủ với anh rồi phải cho anh một danh phận chứ, có phải không?”
Tần Nhã tức phát khóc, thực sự đã khóc, từng dòng nước mắt từ từ lăn xuống.
Tô Trạm hốt hoảng vội buông tay ra rồi lau nước mắt cho cô: “Đừng thấy anh trước đây thích thay người yêu, thực ra, anh chưa ngủ mấy lần…”
Tần Nhã khóc càng lớn hơn, đó là lần đầu của cô, đương nhiên cũng hi vọng người đó của mình cũng là lần đầu.
Dường như là thế mới công bằng.
Tuy nhiên Tô Trạm đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi.
Tô Trạm chợt nhận ra lời nói sai trái vừa rồi, tự đánh vào miệng mình một cái: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, chỉ có em thôi, có được không?”
Tần Nhã vẫn khóc không quan tâm.
Tô Trạm bối rối toát cả mồ hôi: “Anh sai rồi, anh sai rồi, cầu xin em đừng khóc nữa mà.”
Tần Nhã lườm anh, lau nước mắt: “Anh đi nói rõ ràng với mọi người, em sẽ không khóc nữa.”
Tô Trạm: “……..”
“Thế em khóc đi.”
“Tô Trạm!” Tần Nhã giơ chân giơ tay đánh về phía Tô Trạm.
Tô Trạm đứng im tại chỗ đợi những cú đánh của cô.
Anh hiểu Tần Nhã là một cô gái, bị anh chiếm đoạt, giờ còn bị ép gả cho anh, trong lòng có phẫn nộ, có uất hận cũng là điều bình thường.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Chỉ cần cô có thể nguôi ngoai thì đánh bao nhiêu cũng được.
Lúc này có một người từ thang máy bước ra đi về hướng này, Tô Trạm bắt lấy nắm đấm của Tần Nhã rồi kéo cô vào lòng mình, mắt cô mở to, anh ta lại làm vậy rồi, vừa định mở miệng mắng anh liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ: “Mọi người đều ở trong rồi còn thiếu cậu thôi.”
Tông Cảnh Hạo thờ ơ nhìn anh ừm một tiếng.
Thấy Tông Cảnh Hạo, lời mắng mỏ chưa kịp thốt ra của Tần Nhã nghẹn ứ lại.
Tô Trạm đứng bên cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Tần Nhã, em nói xem chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, vốn dĩ nên kết hôn, em nói có đúng không?”
“Giờ không phải thời đại ngày xưa nữa…”
“Chính là thời hiện đại nên chúng ta mới phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.” Tô Trạm thẳng thắn nói.
“Nhưng tôi không thích anh.” Tần Nhã chớp mắt, trong lòng nghĩ lí do này đủ thuyết phục rồi.
Tô Trạm: “….”
“Xin lỗi nhé, tôi và Tần Nhã để mọi người đợi lâu rồi.”
Lúc này Tô Trạm và Tần Nhã bước vào.
Đôi mắt biết cười của bà cụ nheo lại thành một đường, hạnh phúc nói: “Sắp tới cuối năm rồi, nhân lúc còn sớm hãy bàn chuyện kết hôn đi.”
Tô Trạm ngây người rồi lại cười, đáp: “Vâng.”
Tần Nhã phản đối: “Cháu không phải…”
“Tần Nhã không muốn bà phải lo lắng về chuyện chung thân đại sự của cháu đâu nên đã đồng ý rồi ạ.” Tô Trạm ngắt lời cô.
Tần Nhã muốn điên lên, cái người này….
Tô Trạm áp sát cô, thấp giọng nói: “Bà tuổi đã cao rồi, không trì hoãn được nữa đâu, em nhẫn tâm nhìn bà vì chuyện của chúng ta mà đau lòng sao?”
Đúng thế, bà của anh xem ra không ít tuổi nữa, nhưng cô không thể hi sinh bản thân để giúp anh ta hiếu thảo được.
Tô Trạm cầm tay cô đặt lên ngực mình, nghi hoặc nhìn cô, trầm giọng nói: “Em thực sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Tần Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thực ra, không phải là không có chút tình cảm nào, cô thích người trưởng thành ổn định, nhưng người mồm miệng trơn tru như Tô Trạm khiến cô không có cảm giác an toàn.
Cho nên, cô từ chối.
Không phải là hoàn toàn không có tình cảm.
“Em không dám nhìn anh, chính là đang chột dạ, thực ra em cũng thích anh.” Tô Trạm ghé sát vào tai cô, chỉnh âm lượng thật nhỏ chỉ đủ để cô nghe được, hai người thì thầm to nhỏ ‘thân thân mật mật’ nhìn có vẻ tình cảm rất tốt.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Bồi Xuyên cắt ngang hai người họ: “Muốn ân ái tình cảm thì mời về phòng, để tôi ăn cơm nữa chứ.”
Tay Tô Trạm bóp chặt vai anh: “Tôi lấy vợ được còn phải cảm ơn cậu đấy.”
Không nhờ Thẩm Bồi Xuyên giúp anh nói trước mặt bà thì anh cũng không biết phải làm sao để giới thiệu Tần Nhã với bà lão.
Thẩm Bồi Xuyên cười trông rất anh tuấn: “Ồ, ý cậu là tôi là bà mối ấy hả?”
“Hôn lễ của tôi không thiếu rượu mừng của cậu được đâu…” Tâm trạng của Tô Trạm cũng đang rất tốt.”
“18 tháng 12 là ngày tốt, bà thấy làm hôn lễ ở đây luôn đi, đợi về rồi làm giấy chứng nhận kết hôn sau.”
Bà cụ vừa dứt lời, cả phòng ăn im lặng.
Nhớ không nhầm hôm nay là ngày 15, cách ngày 18 còn ba ngày, nói đúng hơn là còn hai ngày.
Như vậy có phải quá vội vàng rồi không?
“Bà ơi…”
Tô Trạm đang định lên tiếng thì bà cụ nói tiếp: “Không được nói nữa, cứ quyết định vậy đi, trước tiên cứ cử hành hôn lễ, chuyện sau này về thành phố B rồi tính sau.”
Thẩm Bồi Xuyên tiến sát gần bà, khẽ nói: “Bà ơi, việc này không thể quá vội vàng được, hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thời gian hai ngày không đủ được, huống hồ bạn bè người thân đều ở thành phố B, tổ chức ở đây có vẻ không thích hợp đúng không?”
Bà cụ cũng tiến sát qua, khẽ nói vào tai anh: “Bà sợ đêm dài lắm mộng, vì Lưu Phi Phi quay lại rồi, nà sợ nó lại vì người phụ nữ đó mà đau lòng buồn rầu.”