Cơ thể người phụ nữ bị trói chặt, bộ dạng còn khó coi hơn cả Tần Nhã.
Đến lúc nhìn rõ mặt người phụ nữ, Tần Nhã lại càng không hiểu vì cô căn bản không quen người phụ nữ này.
Cô cảm thấy Lưu Phi Phi chắc chắn là bị điên mới bắt cóc nhiều người như vậy.
Lưu Phi Phi hận người phụ nữ này sâu hơn so với Tần Nhã nhiều, bởi cô ta là vợ của Lục Uyên, đánh đập cô tới mức không thể mang thai.
Một người phụ nữ không thể sinh con, cô ấy liệu có còn hoàn hảo không?
Có còn tương lai không?
Lưu Phi Phi ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, vén tóc trước mặt và buồn bã mỉm cười: “Còn nhớ cảnh này không?”
Khi cô ta bị đánh cũng là người phụ nữ này cho người trói lại, không còn tay để chống trả lại, cho người đánh cô đến muốn chết, hiện giờ cô vẫn còn nhớ nỗi đau khi đó.
Người phụ nữ kinh tởm lườm Lưu Phi Phi: “Đồ đê tiện, cô dám bắt cóc tôi, chán sống rồi sao?”
“Haha.” Lưu Phi Phi cười lạnh: “Tôi đã chán sống rồi, chẳng qua là muốn kéo các người chết chung, tôi cũng không bị thiệt, một cái mạng, kéo thêm ba vật tế?”
Sắc mặt người phụ nữ run rẩy dữ dội, không ngờ tới Lưu Phi Phi lại bất chấp hậu quả như thế.
“Cô dám đối xử với tôi như vậy, không sợ Lục Uyên giết chết cô sao?”
Nghe người phụ nữ nói, Lưu Phi Phi cười càng lớn hơn: “Cô tưởng rằng Lục Uyên yêu cô? Anh ta từng yêu ai? Anh ta biết yêu là gì sao? Anh ta cưới cô chẳng qua là do điều kiện nhà cô tốt, môn đăng hộ đối với anh ta, có lợi cho sự nghiệp của nhà anh ta mà thôi, các người liền liên hôn, biết liên hôn là gì không? Chính là dùng hôn nhân của hai người mang lại lợi ích cho gia tộc, đôi bên cùng có lợi thôi, so với một món hàng thì các người có gì khác biệt?”
Cô ta nắm tóc người phụ nữ, người phụ nữ đau đớn nghiến răng nghiến lợi.
“Cô cũng là sinh ra trong gia đình tốt, nên thấy tôi dễ bắt nạt đúng không? Hửm?!” Tay cô ta càng dùng sức, người phụ nữ đau đớn rên rỉ: “Tôi cho cô tiền, mau thả tôi ra.”
“Tiền?” Hiện giờ tiền đối với cô ta mà nói không quan trọng, đến tương lai cô ta còn không có, cần tiền để làm gì chứ?
Cô ta chỉ muốn báo thù những người từng tổn thương mình, khiến cô ta không vui!
Cô ta thả tóc người phụ nữ xuống, rút điện thoại ra: “Chúng ta chơi một trò chơi, xem xem người đàn ông của cô có quan tâm cô hay không, thế nào?”
Người phụ nữ hơi hoảng hốt: “Cô, cô cô biết mình đang làm cái gì không?”
Lưu Phi Phi hếch cằm, làm bộ nghiêm túc: “Trong cuộc đời tôi, giờ phút này là tỉnh táo nhất.”
Người phụ nữ chỉ cảm thấy cô ta bị điên.
Lưu Phi Phi nhìn người phụ nữ hoảng loạn liền thấy hưng phấn, cô ta cố ý chậm rãi rút điện thoại ra, cho cô thấy số điện thoại của Lục Uyên, để kích thích người phụ nữ, cố tình nói chuyện mình và Lục Uyên ở bên nhau: “Chồng cô nói ra cũng thật đê tiện, khi tôi còn trẻ, anh ta hận không thể ngày ngày lên giường của tôi.”
“Là do cô quyến rũ anh ấy.” Người phụ nữ chỉ muốn phỉ vào mặt cô ta.
Lưu Phi Phi cười: “Cô từng thấy ruồi rỉa một chuỗi trứng bao giờ chưa?”
Sắc mặt người phụ nữ khó coi.
Nhìn dáng vẻ tức giận lo lắng của cô, Lưu Phi Phi thấy thật sảng khoái, trước đây cô ta luôn dùng ánh mắt hống hách kiêu ngạo nhìn mình, hiện giờ cô ta cũng có lúc bị mình đạp dưới chân.
“Tôi không tốt, cô cũng đừng hòng muốn yên ổn.” Lưu Phi Phi gọi một người đàn ông vào, cô ta đứng lên, nhìn xuống người phụ nữ: “Lục Uyên không cần tôi, tôi cũng sẽ không để anh ta muốn cô!”
Cô ta nhìn người đàn ông, lạnh lùng ra lệnh: “Lột hết cô ta.”
Người phụ nữ kinh ngạc: “Cô dám!”
Lưu Phi Phi nhíu mày khinh bỉ: “Đến bước này rồi tôi có gì không dám? Tôi biến thành như vậy cũng là do từng người các ngươi ép thôi.”
“Ra tay đi.” Lời vừa dứt, cô ta liếc nhìn người đàn ông.
Lưu Phi Phi đem tất cả tiền tiết kiệm trong nhiều năm nay phá vỡ hết, những người đàn ông này đều là đều là cô ta bỏ tiền ra tìm.
Đương nhiên, họ vốn dĩ là những tên đầu đường xó chợ việc gì cũng làm, có tiền lập tức sẽ làm.
Chủ yếu là có tiền còn được thưởng thức người đẹp.
Người đàn ông nheo mắt nhìn người phụ nữ dưới đất, xoa xoa hai tay, khom người cởi nút quần của người phụ nữ.
Lưu Phi Phi đứng bên cạnh lấy điện thoại ra ghi hình.
Người phụ nữ hoàn toàn ngây ngốc, cô không ngờ Lưu Phi Phi lại ác độc như vậy, đây chẳng phải là hủy hoại cô sao?
Cô thực sự bị người khác làm nhục, Lục Uyên còn cần cô sao?
“Anh, anh đừng qua đây.” Người phụ nữ hét tới thất thần: “Cô ta cho anh bao nhiêu cho trả gấp mười lần trăm lần, anh đừng động vào tôi.”
Người đàn ông khựng lại, hắn quả thực có chút dao động.
Lưu Phi Phi thấy sự do dự của hắn: “Đừng có ngu ngốc, cô ta chạy mất không tìm anh báo thù thì thôi còn cho anh tiền sao? Anh nằm mơ à? Nói vậy cũng tin sao?”
Người đàn ông nghĩ kỹ lại cũng đúng, người phụ nữ này đã bị bắt ở đây rồi chắc chắc trong long ghi hận, làm sao có thể cho hắn tiền?
Ngược lại bây giờ hắn nghe lời Lưu Phi Phi xử lí người phụ nữ này không những sẽ được tiền mà còn có thể thưởng thức hương vị của vợ người có tiền.
“Nghĩ kĩ rồi thì mau lên đi.” Lưu Phi Phi đứng bên cạnh lạnh lùng thúc giục.
Người đàn ông như sắp rớt nước miếng ra, suy xét lợi ích kĩ càng rồi không do dự gì nữa, xé quần áo người phụ nữ ném xuống đất.
Lưu Phi Phi đứng bên cạnh bắt đầu quay mặt người phụ nữ.
“Lưu Phi Phi, cô sẽ không được chết yên ổn!” Người phụ nữ bị giữ lại, muốn đẩy người đàn ông ra nhưng cơ bản là không thể.
Lưu Phi Phi hoàn toàn không quan tâm mình bị nguyền rủa: “Tôi chết không yên, cô sống cũng không hơn gì mấy, cô còn tưởng tôi chỉ gửi cho Lục Uyên thôi sao? Cô cũng quá ngây thơ rồi, tôi là muốn cho tất cả mọi người thấy bộ dạng bị tước đoạt của cô, tôi muốn cô không còn mặt mũi gặp ai nữa, ngay cả còn sống thì cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Nói xong, Lưu Phi Phi điên cuồng cười lớn.
“Ọe…” Tần Nhã thật muốn nôn.
Người đàn ông này sẽ chiếm đoạn cô ấy, quá kinh tởm.
Bà cụ muốn quan tâm cô, nhưng không nói ra được, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.
Tần Nhã vô cùng khó chịu, sắc tố trên mặt dần dần nhạt đi.
Bà cụ đang bị trói cùng cô phát hiện có gì không đúng, đang tốt như vậy làm sao lại nôn được?
Bà lão là người từng trải, rất nhanh liền nghĩ tới cô có phải mang thai rồi không?
Ánh mắt bà sáng lên rồi đột nhiên tối lại.
Với tình hình lúc này, không biết là tốt hay xấu nữa.
Mang thai liệu có thể an toàn thoát ra được không?
Nhìn người phụ nữ trước mắt liền biết muốn chạy trốn sẽ có chút khó khăn.
Bà cụ đang vô cùng sợ hãi, sợ rằng Lưu Phi Phi cũng sẽ đối xử với Tần Nhã giống như với người phụ nữ này.
Bà cố gắng hết sức mà không thể thoát khỏi dây trói được.
Phải làm thế nào đây?
Lúc này, Lưu Phi Phi gửi video người phụ nữ bị làm nhục đi, đầu tiên chắc chắn là gửi Lục Uyên, công tử phú nhị đại này không cần quản chuyện công ty, bình thường luôn ăn chơi chác táng, bên cạnh là một đám bạn nịnh hót, giờ này chắc đang ở quán karaoke nào đó ăn chơi rồi.
Điện thoại vang lên cũng không xem.
Bên cạnh có người đẹp hầu hạ, nghe thấy tiếng chuông cũng làm như không thấy.
Có điều Lưu Phi Phi không phải chỉ gửi cho anh ta, trước đây khi ở bên anh ta cũng quen vài người bên cạnh anh ta, cô ta gửi cho từng người một.
Một người ngồi trong góc, thấy video Lưu Phi Phi gửi, sắc mặt liền thay đổi, anh ta gặp qua người phụ nữ sang chảnh này rồi, cùng với một người đàn ông áo sơ mi xộc xệch đến bên cạnh Lục Uyên, kéo tay anh ta.
Anh ta đang cùng người phụ nữ khác chơi đùa, bị quấy rầy liền có chút thiếu kiên nhẫn: “Không thấy anh đây đang chơi à, làm cái gì đó?”
“Anh xem này.” Người đàn ông đưa điện thoại cho Lục Uyên.
Lục Uyên không cầm, lười biếng liếc qua một cái, dường như nhìn thấy cái gì đó liền giật lấy điện thoại, mở video xem.