Mục lục
Truyện Mê vợ không lối về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 958: Anh có manh mối.


Đây không phải là lần đầu tiên Cục trưởng Ngô hỏi cậu ta như thế.
Ông ta nhìn về phía Giang Mạt Hàn.
“Xem ra cậu ta thật sự không biết.”
Vừa nhát gan vừa sợ phiền phức như vậy, nếu quả thật là cậu ta biết thì đã khai từ lâu rồi.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để cô ta ra khỏi thành phố B.” Hiện tại tất cả nơi cung cấp phương tiện giao thông đều thực hiện khai báo danh tính, chỉ cần cô ta mua sắm sẽ có sổ ghi chép nên ông ta sẽ nhanh chóng biết được.
Hắn còn phái người bí mật quan sát tại nhà ga, đường cao tốc, và sân bay.
Giang Mạt Hàn trầm mặc, trong lòng suy đoán Lăng Vi có thể đến nơi nào.
Cô ta tới từ nơi khác, không có người thân ở đây, quan hệ tốt với cô ta cũng chỉ có Nam Thành.
Trong tình hình không thể nhờ bất cứ ai giúp đỡ thì cô ta không thể trốn sang thành phố khác, trốn được ra ngoài cũng chỉ có thể núp trong bóng tối.
“Người của Cục trưởng Ngô làm thất lạc phạm nhân, ông cũng có trách nhiệm.” Giang Mạt Hàn nói.
Cục trưởng Ngô tự biết đuối lý, nói: “Người đó hiện giờ đã chịu phạt, tôi cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm này.”
“Tôi không có ý trách cứ Cục trưởng Ngô, thế nhưng tôi cần Cục trưởng Ngô mượn giúp tôi mấy người.” Lúc nãy anh nói như thế cũng là muốn cục trưởng Ngo cho mượn vài người.
Cục trưởng Ngô nhìn anh: “Anh có manh mối?”
“Tôi chỉ suy đoán những địa phương mà cô ta có thể xuất hiện, thế nhưng, tôi không có nhiều người như thế.”
Cục trưởng Ngô suy tư một chút: “Tôi chỉ có thể cho mượn nhiều nhất là ba người.”
Tội phạm tẩu thoát hay chính người của ông ta giúp cô ta chạy thoát thì chính ông ta cũng không trốn tránh được trách nhiệm, tìm lại tội phạm là chức trách của ông ta, nếu như Giang Mạt Hàn có thể tìm được xem như đã giúp cho ông ta một việc khó nhằn. Thế nhưng những người có thể dùng hiện không nhiều, phần lớn đã ra ngoài tìm kiếm hoặc bố trí canh gác ở những chốt giao thông, những người còn lại không có nhiều.
Giang Mạt Hàn gật đầu: “Cảm ơn cục trưởng Ngô.”
Giang Mạt Hàn cũng có mấy người vệ sĩ không tồi, cộng với người của Cục trưởng Ngô được tầm mười mấy người, cũng tạm đủ.
“Thế nhưng tôi cần cảnh cáo trước một câu, tìm được người rồi thì anh không được tự xử lý, nhất định phải trả lại.” Cục trưởng Ngô là người tuân thủ kỷ luật, kẻ phạm pháp tự có phép nước trị, ông ta không cho phép Giang Mạt Hàn tự ý xử trí, bởi vì nếu Giang Mạt Hàn có quyền lợi tự ý xử trí tù nhân thì chính ông cũng liên lụy.
Giang Mạt Hàn nói: “Đương nhiên.”
Anh không cam đoan người sống hay đã chết, ngộ nhỡ trong quá trình tìm kiếm, cô ta không phối hợp nên tự ngộ thương chính bản thân mình thì chuyện này không liền quan gì đến anh.
Hai người đều nhất trí chuyện này, Giang Mạt Hàn rời đi trước để lên kế hoạch tìm kiếm Lăng Vi, Cục trưởng Ngô dẫn Tiểu Vương giam lại vào phòng, không thể moi được tin tức về Lăng Vi từ miệng của cậu ta.
Sau khi Lăng Vi chạy khỏi bệnh viện liền trốn ở một nơi ngoại thành xa lánh, chung quanh đều là người từ nơi khác đến sinh sống.
Nơi này lắm thành phần nên lộn xộn.
Lần này chạy đến đây quả thật không dễ, sau khi quyến rũ và phát sinh quan hệ với Tiểu Vương rồi giả vờ mang thai, lừa dối cậu ta rằng bản thân bị bệnh để được cấp phép cho ra ngoài khám bệnh, cô ta từng bước một hoàn thành kế hoạch tẩu thoát.
Cô ta vốn dĩ không muốn gấp rút chạy trốn như thế, kế hoạch còn chưa hoàn thành, nhưng đột nhiên bị dẫn đi siêu âm, cô ta vốn không có thai, một khi siêu âm liền lộ tẩy, cô ta đành phải liều mạng chạy thoát. Thế nhưng nằm viện mấy ngày nay cô ta có trộm được một số tiền, tuy không nhiều nhưng chí ít có thể đủ để cô ta thuê một căn phòng nhỏ.
Cô không có thẻ căn cước nên không thể thuê phòng ở khách sạn, cho dù có thể thuê thì cô ta cũng không dám ở, nên đành thuê tạm một căn phòng được xây tạm bợ.
Rất đơn sơ, miễn cưỡng có thể che gió tránh mưa, bên trong có dựng một tấm ván gỗ dựng thành giường, phía trên là một đống bùi nhùi nhìn thật lâu mới biết hóa ra là đống chăn mền.
“Khách trọ trước là đàn ông độc thân.” Chủ thuê nhà cầm chìa khoá trong tay, nhàn nhã lung lay: “Bên trong không có dụng cụ, cô cần gì thì tự đi mua.”
“Tiền thuê phòng bao nhiêu?” Hiện tại Lăng Vi chỉ quan tâm vấn đề tiền, trong tay cô ta không nhiều tiền không nhiều nên phải tiêu xài dè dặt.
“120 một tháng.” Chủ thuê nhà là một người đàn bà trung niên hơi mập mạp, tóc bà ta uốn xoăn, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng rất thô, ở tai, cổ tay và ngón tay đều đeo vàng, cách ăn mặc hơi giống kiểu nhà giàu mới nổi.
“Cũ nát như vậy lấy rẻ hơn chút đi.” Lăng Vi thử trả giá, một căn phòng cũ nát chỉ có mỗi cái giường và chiếc ghế như thế mà lấy 120 thật sự là quá mắc.
“100, không thể ít hơn nữa.” Chủ thuê nhà hơi không kiên nhẫn nói.
Lăng Vi móc túi ra chỉ có khoảng 600, cắn răng rút ra vài tờ: “Tôi thuê, tiền đây.”
Chủ thuê nhà nhận lấy: “Cô tự dọn dẹp đi.”
Lăng Vi siết chặt mấy tờ tiền còn sót lại trong tay, nhìn khắp căn phòng hôi thối rồi cố gắng xua đi tâm lý ghét bỏ để đi vào trong.
Kéo chăn ra để nhìn xem còn dùng được hay không, khách trọ trước chắc chắn là một kẻ ở dơ nên mùi trên tấm chăn mới khó ngửi thế này.
Cô ta chắc chắn không thể ngủ được ở đây.
Dứt khoát ném ra ngoài, trong phòng không có cửa sổ, cô ta mở một nửa cánh cửa chính, dù sao trong phòng không có gì cả nên không sợ có người trộm.
Đường xi măng vô cùng xấu xí, ướt nhẹp nước, còn ổ chuột ổ voi dơ bẩn không chịu nổi.
Góc đường có một nhà bán rau xào, mì xào bún xào các loại, cô ta đi tới mua một phần mì xào.
Lúc chuẩn bị trở về gặp lại người chủ nhà lúc nãy.
Bà ta không đi một mình mà bên cạnh có thêm hai người đàn bà trạc tuổi với bà ta, nhưng dáng người họ gầy hơn nhiều, trên mặt bôi đầy phấn, môi tô son đậm, còn mặc tất đen, cổ áo trễ xuống.
Lăng Vi đi bên cạnh cũng không chủ động chào hỏi, mái tóc rối che kín hơn nửa khuôn mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK