Đương nhiên là tính mạng của bản thân, dù sao tu luyện dị thuật sẽ gặp phải phản phệ cực kỳ đáng sợ.
Cho nên hắn tới tìm phương pháp hóa giải.
Huyện Bình An, vô cùng có khả năng có phương pháp hóa giải.
Chỉ là, phương pháp hóa giải này là cái gì?
Hứa Thanh Tiêu vận chuyển đại não, hắn điên cuồng suy nghĩ.
Nhưng vấn đề bị vướng mắc tại nơi này.
Một huyện Bình An nho nhỏ có phương pháp hóa giải gì chứ?
Địa thế? Bảo vật? Hay là...... Dị thuật khác?
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ ra từng giải thuyết, mãi cho đến khi xuất hiện dị thuật.
Phanh!
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ chấn động.
Một huyện Bình An nho nhỏ, chắc chắn không có động thiên phúc địa nào cả, nếu có thì đã bị triều đình trưng thu từ lâu rồi, sao có thể chờ tới bây giờ?
Còn về bảo vật thì càng khỏi nói, cho dù huyện Bình An thực sự có bảo vật, đã sớm được dâng tiến lên hoặc tự mình giấu đi rồi, cũng không thể nào bị đào phạm biết được.
Cho nên khả năng duy nhất chính là quận huyện Bình An có giấu dị thuật.
Dị thuật này rất có khả năng là dị thuật chí dương, có thể giải quyết khí âm minh trên người hắn.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Nhất định là như thế.
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán của chính mình không sai.
Chỉ là xuất hiện một vấn đề mới.
Nếu thực sự có dị thuật.
Dị thuật này ở nơi nào?
Cũng chính vào lúc Hứa Thanh Tiêu khổ não không thể giải quyết được vấn đề, một giọng nói cắt ngang sự trầm tư của Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu ca, ta đã đun thuốc xong rồi, qua nửa canh giờ ngươi nhớ uống, đừng quên đó, bằng không đun cạn thì phiền toái lắm.”
Là đồng sự vừa mới tới đang nhắc nhở mình uống thuốc.
Nghe thấy giọng của đối phương, Hứa Thanh Tiêu không khỏi dò hỏi.
“Tiểu huynh đệ, trong hai ngày hai ngày ta không có ở đây, huyện nha có xảy ra chuyện gì đặc biệt cổ quái không? Tỷ như có nơi nào gia tăng phòng vệ không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi.
“Chuyện đặc biệt cổ quái? Ngoại trừ tên đào phạm kia ra thì làm gì còn có chuyện cổ quái khác.”
“Nhưng mà có vài nơi gia tăng phòng vệ, kho công văn của huyện nha chúng ta gia tăng phòng vệ thêm tận vài người, cũng không biết vì sao.”
Đối phương nói như thế, làm Hứa Thanh Tiêu lên tinh thần.
“Kho công văn?”
Kho công văn chính là nơi cất giữ hồ sơ, từ khi nữ đế đăng cơ, vì để ổn định thiên hạ, từ thành trì các nơi cho tới quận huyện thôn trấn đều cần phải xây dựng kho công văn, tất cả nha dịch bộ khoái hành sự phá án đều cần phải có người ghi chép lại từng chi tiết.
Dùng hồ sơ ghi chép, cất trong kho công văn, nếu có người sửa lại án xử sai oan khuất mà không có hồ sơ, huyện quan địa phương nhẹ thì cắt chức, nặng thì sung quân. Hồ sơ vụ án lớn đều yêu cầu chuẩn bị thêm một phần, đưa đến phủ thành, lúc đó cũng không lo có người thiêu hủy kho công văn, dựa vào việc đó để lừa trên dối dưới.
“Thanh Tiêu ca, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Đối phương tò mò hỏi.
“Không có gì, chỉ hỏi thử thôi, vậy hiện tại có những ai đang trông coi kho công văn? Người dẫn đầu là ai?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Dẫn đầu chính là Trần bộ khoái.”
Người đó thành thật trả lời.
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, nhưng mà cũng không nói thêm gì.
“Thanh Tiêu ca, bảo trọng thân thể, ta đi trước nhé.”
Mắt thấy Hứa Thanh Tiêu không nói gì, người đó cũng chắp tay cáo biệt, Hứa Thanh Tiêu đáp lại một lễ, sau đó liền đóng cửa phòng.
“Trong kho công văn có dị thuật.”
“Tuy không hoàn toàn khẳng định, nhưng tám chín phần mười.”
“Chỉ là làm sao để lẻn vào trong đó, lại là một việc phiền toái.”
Hứa Thanh Tiêu hơi cười khổ.
Hắn cảm giác ông trời lại trêu đùa mình, cho một hy vọng, lại bố trí một cửa ải khó khăn.
Bình thường không thể tùy tiện ra vào kho công văn, cần phải có lệnh tiễn tương ứng, huống chi hiện giờ kho công văn còn bố trí thêm phòng vệ, bản thân muốn lẻn vào gần như là không có khả năng.
Người dẫn đầu còn là Trần bộ khoái.
Hắn ta là võ giả thập phẩm đó.
Võ giả được xếp phẩm cấp, sức mạnh như con trâu, thân khinh bách chiến, bản thân có chơi cứng tự nhân lên mười người cũng đánh không lại một bàn tay của người ta.
Nhưng nếu chơi kế sách, với tính tình của Trần bộ khoái, chỉ sợ càng không có khả năng rồi.
Khó.
Khó.
Khó.
Đầu của Hứa Thanh Tiêu căng phồng luôn rồi.
Muốn sống thật sự khó như vậy sao?
Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực tự rót cho mình một chén trà.
Chỉ là lúc môi mới vừa đụng tới nước trà.
Bỗng nhiên, trong mắt Hứa Thanh Tiêu sáng ngời, nghĩ ra được một cách.