Giờ phút này, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi lên trên người Tào nho. Ánh mắt này lạnh lẽo thấu xương. “Suýt chút nữa quên mất là các ngươi có tận mấy lão cẩu.” “Cùng chết đi.” Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói. Hứa Thanh Tiêu chỉ một phát thôi là bắt được Tào nho và Phương nho. Giờ phút này Phương nho có chút mơ hồ. Mình cũng không nói gì mà, sao lại bắt mình rồi? Nhưng Hứa Thanh Tiêu quan tâm sao? Cơ bản là hắn mặc kệ. Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu giống như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.