Mục lục
Người Đọc Sách Đại Ngụy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lăng nhanh chóng động não.

Cuối cùng thì ông cũng là con ngươi, cũng có sĩ diện, cho nên trong lòng cũng có chút bận tâm, sợ Hứa Thanh Tiêu xem thường mình.

Vì vậy, sau khi Chu Lăng tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Thanh Tiêu, thiên phú của ngươi quả nhiên là tuyệt hảo, nhập phẩm trong một đêm, quả thực là làm cho ta có chút kinh ngạc. Cũng không phải chỉ là vì ngươi nhập phẩm mà còn vì xuất thân của ngươi như vậy lại có thể nhập phẩm trong đêm, đây là chuyện hiếm có, hiếm có.”

Chu Lăng cảm khái một tiếng, xem như là biện bạch cho bản thân một phen.

“Tiên sinh quá khen rồi, tất cả những chuyện này đều nhờ có tiên sinh ban cho, nếu không phải tiên sinh cho học sinh mượn Nho thư, để học sinh nhập môn thì chỉ sợ cho dù là có thêm bao nhiêu năm nữa học sinh cũng không thể nhập phẩm.”

Hứa Thanh Tiêu vội vàng mở miệng, trong lòng hắn nghĩ, nếu như không có Chu Lăng, mình muốn nhập phẩn có lẽ cần phải chờ thêm vài ngày, thậm chí có thể cho đến khi chết vẫn không thể tiếp xúc được với Nho đạo.

“Cũng không phải, không phải đâu, ta cho ngươi mượn nho thư cũng chỉ là làm hết trách nhiệm mà thôi, chủ yếu là do thiên phú của ngươi không tệ.”

“Chẳng qua là, Thanh Tiêu, ta mặt dày một chút, tự xưng một tiếng lão sư, có mấy lời, ta vẫn phải nói cho ngươi nghe.”

Chu Lăng mở miệng.

Có vẻ nghiêm túc.

“Đâu có, tiên sinh dẫn học sinh nhập môn, hai chữ lão sư tất nhiên tiên sinh có thể đảm nhận, đâu cần nói gì mà mặt dày, xin lão sư chỉ điểm.”

Hứa Thanh Tiêu nói ra câu xuất phát từ tấm lòng.

Nghe Hứa Thanh Tiêu lên tiếng như vậy, tâm trạng Chu Lăng vui vẻ hơn rất nhiều, ít ra thì Hứa Thanh Tiêu vẫn nhớ kỹ ân tình, cũng tôn sư trọng đạo, nhân phẩm thượng giai.

“Nhập phẩm trong một đêm là chuyện tốt, nhìn trên toàn huyện thì có lẽ trăm năm khó gặp được một lần.”

“Nhưng nếu như đặt ở Nam Dự phủ, nói là mười năm khó gặp một lần cũng không quá, nếu như tiếp tục đi lên cũng chỉ có thể coi là ngộ tính tuyệt hảo, mở mắt ra nhìn toàn bộ đại Ngụy thì ngươi cũng không phải là người đứng đầu, không thể gọi là tuyệt hảo, nhưng cũng sẽ không quá kém.”

“Về phần nhìn ra khắp thiên hạ, người nhập phẩm trong một đêm cũng nhiều vô số kể.”

“Ta nói nhiều như vậy là hy vọng ngươi hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên. Đây là chuyện tốt, có thể xem là đáng tự hào, đáng để chúc mừng, ngươi cũng có thể tự hào, chỉ là ngươi nhất định phải nhớ lấy, đây chỉ mới là bắt đầu, chỉ có thể chứng minh rằng thiên phú của ngươi rất tốt, thích hợp để đọc sách, nhưng lại không thể chứng minh thành tựu tương lai của ngươi sẽ cao được đến bao nhiêu.”

Lúc Chu Lăng nói lời này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Nói thật thì ông cũng ghen tị với thiên phú của Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không cố tình đánh giá thấp thành tựu của Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng mỗi một câu nói vừa rồi, thậm chí là mỗi một chứ đều là lời tận đáy lòng của hắn, cũng là những lời nói cảnh tỉnh.

Lo lắng Hứa Thanh Tiêu sẽ bởi vì chính mình một đêm nhập phẩm thì đã cảm thấy mình là tuyệt thế thông minh, từ đó sinh lòng cuồng ngạo, ánh mắt thiển cận.

Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu liền lĩnh ngộ, trong lòng của hắn cũng hiểu thêm về đạo lý này.

“Xin tiên sinh yên tâm, học sinh sẽ không xem huyện Bình An là cả thiên hạ.”

Hứa Thanh Tiêu rất rõ ràng điểm ấy, dù sao thiên hạ này cũng vô tận vô cùng, nơi mình đang sống đơn giản chỉ là một cái giếng, cho dù là đi Nam Dự phủ, cũng chỉ là đổi thành một cái giếng lớn hơn một chút mà thôi.

Hắn không muốn làm ếch, tất nhiên cũng sẽ không ếch ngồi đáy giếng.

“Ừ, rất tốt, kỳ thật lão sư nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”

“Dù sao thì Nho đạo nhất mạch này cũng không giống các thể hệ khác, nếu như một ngày kia có thể đại triệt đại ngộ, một đêm thành thánh, vượt qua thập phẩm cũng không phải là không thể.”

“Nhưng ngày thường thì vẫn nên đọc thêm nhiều sách, cảm nhận thêm về hồng trần, từ đó lĩnh ngộ ra đạo lý của Nho gia.”

Chu Lăng nghiêm túc nói, nhưng mà ý nghĩa của cũng lời nói này cũng có pha lẫn một chút tư tâm.

Ông muốn nói cho Hứa Thanh Tiêu biết đừng nhìn ông bây giờ vẫn chưa nhập phẩm, nói không chừng một ngày nào đó, ông có thể một đêm thành thánh.

Quẹo cua vượt qua luôn cũng không phải là chuyện không thể nào.

Đương nhiên xác suất này thì vô cùng nhỏ, Chu Lăng cũng không nói.

“Một đêm thành thánh?”

Quả nhiên đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Tiêu nghe được cách nói này.

Cảm ngộ Nho đạo, một đêm vượt thập phẩm, chuyện này đúng là có hơi kinh khủng.

“Ừ, đây chính là lời mà chính miệng Văn thánh nói ra, à, đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ chuyện hôm qua ngươi tìm ta để hỏi không?”

Chu Lăng gật đầu, ông cũng không nói láo. Một đêm thành thánh đích thật là do Văn thánh tự mình nói ra, còn được viết vào bên trong thánh quyển.

Chẳng qua là nhắc tới Văn thánh, Chu Lăng bỗng nhiên mở miệng, nhắc đến chuyện ngày hôm qua.

“Chuyện ngày hôm qua?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK