Một lát sau, Vương Triều Dương lắc đầu, hắn ta cười không nổi, nhìn Hứa Thanh Tiêu giận dữ quát. "Không thể nào." "Chuyện này không thể nào, ngươi đang nói dối." "Ngươi cũng là muốn ta tuyệt vọng mà thôi, đây là mánh khóe của ngươi." Vương Triều Dương vẫn cứng miệng như trước. "Đúng, là mánh khóe của ta, ngươi nói đúng." Hứa Thanh Tiêu mỉm cười. Nụ cười này khiến Vương Triều Dương hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn ta cố tình thẹn quá hóa giận, để an ủi bản thân. Hứa Thanh Tiêu biết điểm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.