“Được, chuyện này giao cho lục bộ các người xử lý, lão phu đi trước đây.” “Đồ nhi của ta hay xấu hổ, trước khi chuyện này được xác định rồi thì đừng nói gì với hắn, tránh cho hắn ngại ngùng.” Ngô Minh cố ý dặn dò một câu, trong mắt những người từng trải như ông ta, Hứa Thanh Tiêu chỉ đang ngại ngùng thôi. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao người ta cũng là hoàng đế, có hơi thẹn thùng cũng là bình thường. “Được.” “Tiền bối đi thông thả.” Trần Chính Nho cúi đầu về phía...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.