Hai tay của hắn mở ra đi về phía bên ngoài cung, giống như thể đi trên cầu độc mộc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười. Nhưng rất nhanh hắn lại muốn uống rượu. Hắn giơ chén lên, miệng vừa hạ xuống. Không có. Không có rượu ngon? Giờ phút này, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu mê mang. Hiện hắn đã đứng ở ngoài cung điện, tất cả mọi người đều đi theo ra ngoài. Trên bầu trời, Thương Tiến Tửu màu vàng vẫn chiếu rọi toàn kinh đô Đại Ngụy, thế nhưng ánh sáng đang dần ảm đạm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.