Giờ này khắc này. Tuệ Tâm nằm ở nơi râm mát thở ra một hơi thật dài. Hắn muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Đôi mắt đã khô cay, tòa thân nứt nẻ, gầy như không còn hình người. Giờ khắc này. Hắn hi vọng có ai đó xuất hiện cho hắn một bát nước, hoặc cho hắn một miếng ăn. Nhưng điều đáng tiếc chính là. Đã một canh giờ trôi qua. Vẫn không có bất cứ hi vọng nào. Đến cả một cái bóng người cũng không có. Tuyệt vọng. Là nỗi tuyệt vọng sâu sắc. Tuệ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.