“Hứa Thanh Tiêu.” “Được! Được! Được!” “Là lỗi của ta, là lão phu sai, là lão phu âm hiểm xảo trá, ngươi đừng tức giận.” “Lão phu tình nguyện xóa bỏ với ngươi.” “Chuyện này dừng ở đây, Đại Ngụy Văn cung không rời đi nữa.” “Không rời đi.” “Chuyện này từ đầu đến cuối là một hiểu lầm, không cần thiết phải như thế, ngươi giết ta sẽ phải trả giá cực lớn.” “Trước mắt hòa đàm, ngươi có nói gì thì lão phu cũng đáp ứng ngươi.” Lữ Tử hoàn toàn không có gì đáng nói, ông ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.