“Hôm nay, ta là Vương Triều Dương, hậu đại của đại thánh nhân, đã lập ra bốn mươi hoành nguyện, tự chứng ý chí nho đạo, sau này Thiên địa văn cung nguyện mở rộng cửa thánh, dạy dỗ người đọc sách trong thiên hạ.” Chuyện đã đến nước này, Vương Triều Dương chỉ đành nuốt trái đắng lên tiếng. Không nói như vậy thì cái gì cũng chẳng còn, ít nhất bây giờ còn có được danh tiếng tốt. Có thể để lại chút tiếng thơm. Chẳng qua là sau khi câu nói này dứt rồi, Vương Triều Dương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.