Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn đứng chắp tay nhìn về phía Bồng nho, đứng trước mặt các vị bách tính nói vậy. “Lời lão phu đã nói tất nhiên không thể nào giả được.” Bồng nho nói, trong ánh mắt ti hí của ông ta chứa đầy sự tự tin. “Được!” “Tôn Tĩnh An, Nghiêm Lỗi, Hứa mỗ cho các người một cơ hội, nếu như hai người các ngươi chịu xin lỗi Hứa mỗ vậy thì chuyện này, đến đây là dừng, Hứa mỗ sẽ không truy cứu nữa.” “Còn nếu như các ngươi cứ cố chấp không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.