Hứa Thanh Tiêu lên tiếng trước, hắn ta đang giải thích cho sự trong sạch của bản thân.
Đây là hành động rất bình thường của một phạm nhân.
Có thể nằm dưới trướng phủ Nam Dự, chắc chắn không phải một cái thùng rỗng, có thể bỏ qua việc truy bắt đào phạm, tới thẩm vấn hắn trước, có thể thấy người này là người có thủ đoạn.
Thế nên Hứa Thanh Tiêu không muốn bị hắn nhìn ra ngay từ chi tiết nhỏ này.
“Không cần vội giải thích làm gì.”
“Bổn quan cũng không phải loại người không biết phân biệt trắng đen.”
“Ngươi chỉ cần trả lời bổn quan ba câu, có thể trả lời được ba câu này, vậy thì chuyện sẽ dừng lại ở đây, không liên quan gì tới ngươi nữa.”
“Hiểu không?”
Một lần nữa giọng nói biếng nhác kia lại vang lên trong bóng đêm, nhưng lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu thêm cảnh giác và phòng bị.
“Mời đại nhân hỏi, thuộc hạ biết tất không giấu, không biết sẽ không nói bừa.”
Hứa Thanh Tiêu sợ hãi nói.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày ba tháng ba, giờ Sửu ba khắc, ngươi bị đào phạm triều đình tấn công bị thương, trúng phải âm minh hàn độc, đúng hay sai?”
Giọng nói của đối phương vang lên, đây là câu hỏi đầu tiên.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu không hề do dự, trực tiếp trả lời ngay.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày bốn tháng ba, giờ Mùi hai khắc, ngươi đột nhiên xuất hiện ở kho công văn, nói trên đường đi tới ngọn núi phía Bắc đã nhìn thấy đào phạm, có phải không?”
Đối phương lại tiếp tục tra hỏi.
“Đúng.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời như thường.
“Cùng ngày cùng tháng cùng năm, sau khi mọi người rời đi, ngươi được dìu vào kho công văn, có phải đã đánh cắp dị thuật, tự tiến hành tu luyện không?”
Câu hỏi thứ ba được đưa ra.
Giây phút đó, một bóng dáng từ từ bước ra, xuất hiện dưới ánh đèn dầu.
Khi giọng nói đó vang lên.
Một bóng người dần dần xuất hiện.
Là một nam nhân trông rất trẻ, chỉ có điều da cực kì trắng, trắng đến mức doạ người, khiến cho người khác cảm thấy cực kì yếu ớt, hắn ta đội một chiếc mũ dài màu đen sì, trong tay còn nghịch một viên ngọc thạch.
Không mặc quan phục, mà mặc một bộ cẩm y màu xanh lục pha lam, eo thắt đai ngọc rồng cuộn, tràn ngập mùi phú quý.
Nhưng trong ánh mắt kia, ngập tràn lạnh lẽo, người này chính là Trình đại nhân.
Câu hỏi thứ ba khiến cho Hứa Thanh Tiêu hết sức kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu được cất lên.
“Đại nhân, dị thuật là gì? Thuộc hạ nghe không hiểu.”
Hắn không phủ nhận, chỉ là dùng cách này để trả lời, thẩm vấn là một kiểu nói chuyện cần được học hỏi và nghiên cứu.
Có thể phán đoán thông qua ánh mắt, biểu cảm và cách nói chuyện.
Hứa Thanh Tiêu đã đề cao cảnh giác được hơn mười hai phút rồi, nếu như trực tiếp phủ nhận, đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân biết dị thuật là gì.
Bởi vì đối với một nha dịch bình thường mà nói, những thứ như dị thuật là thứ quá xa lạ.
Mà câu trả lời này của Hứa Thanh Tiêu vừa hay không khiến đối phương cảm thấy nghi ngờ.
Ngược lại lại thành công chuyển tới một câu hỏi khác.
“Không có tu luyện? Vậy hàn độc trong người làm thế nào mà giải được?”
“Mà ngươi làm thế nào mà nhập phẩm được?”
“Hứa Thanh Tiêu, ta có xem qua hồ sơ lí lịch của ngươi. Ngươi tu hành võ đạo mười năm nay vẫn chưa nhập phẩm, thậm chí còn cách nhập phẩm một khoảng cách rất xa, chỉ trong một đêm lại có thể nhập phẩm, ngươi còn nói ngươi không tu luyện dị thuật?”
Giọng nói của Trình đại nhân càng lúc càng rét lạnh.
Hắn ta chỉ thẳng ra vấn đề quan trọng nhất.
Giây phút này, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, ánh mắt hắn tràn ngập hoảng sợ và bất an, tất cả những lời nói đã chuẩn bị từ trước, giờ phút này hắn đều quên hết.
“Đại nhân, tiểu nhân thực sự không biết, tiểu nhân chỉ nhớ rằng bản thân bị người xấu đánh cho một quyền bèn ngất lịm đi, tiểu nhân không biết gì cả.”
Hứa Thanh Tiêu vốn muốn nói rằng, thực ra do chính đào phạm tu luyện Kim Ô Tôi Thể thuật, sau đó lại đánh hắn một quyền thế nên khí chí dương mới nhập vào cơ thể hắn, ép âm minh hàn độc ra ngoài, tiếp đó bản thân lại gặp may nên nhập phẩm luôn.
Nhưng sau khi nhìn Trình đại nhân, Hứa Thanh Tiêu liền hiểu rằng bản thân không thể nói như vậy được.
Người này, không phải người bình thường.
Nếu như nói ra những lời đã được chuẩn bị hết từ trước, ngược lại còn có thể phản tác dụng.
Điểm khủng khiếp của việc nói dối chính là khi người ta không ngừng tìm sở hở của ngươi, còn ngươi thì không ngừng tìm cách lấp liếm, mà để che giấu cho lời nói dối này, ngươi cần một lời nói dối khác. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cũng khó tránh khỏi ngươi để lộ ra sơ xót.
Cho nên để thoát ra khỏi vòng lặp dối trá ấy, ta cần một câu trả lời nước đôi không rõ ràng.
“Không biết?”