Một là bảo hộ sự an toàn của đại Nho. Hai là truyền lời. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào nội viện. Trong gian phòng. Hứa Thanh Tiêu có hơi ủ rũ. Sau khi chép gần trăm bản văn chương, lúc trước còn dễ nói, vừa chép vừa bổ sung chép mãi thì thấy hơinhàm chán. Viết rồi lại viết, ngay vào lúc này, từng đợt tiếng bước chân vang lên. Ngay lập tức, Hứa Thanh Tiêu xốc lại tinh thần. Bấm đốt ngón tay tính thời gian, hẳn là người của triều đình đã đến rồi. Cốc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.