Nhất cử nhất động của Thủy Vân Yên khiến cho dù là các cô nương thì cũng không thể dời mắt đi được, thánh khiết lại còn tràn đầy lãnh ngạo. Tóc vấn trên cây trâm bạch ngọc, gió nhẹ thổi qua làm những sợi tóc đen tán loạn bay lên, mang theo một vẻ đẹp không nói nên lời. Nàng lẳng lặng đứng đó, dường như tất cả mọi vật đều an tĩnh lại. Tất cả, tất cả đều giống như không còn quan trọng nữa, giống như một mỹ nhân tuyệt thế bước ra từ trong bức họa,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.