Người đối diện lập tức rời đi, mà lúc này Trần Chính Nho mở miệng. “Tôn nho, ngài đã hiểu rồi sao?” Trần Chính Nho hỏi, hắn có chút tò mò, thuận miệng dò hỏi Tôn nho. “Hiểu được đại khái.” Nghe thấy Trần Chính Nho dò hỏi, Tôn Tĩnh An tự dưng thấy có chút xấu hổ, hắn không biết Trần Chính Nho có ý gì, đặc biệt là vẻ mặt này của Trần Chính Nho, thoạt nhìn giống như Trần Chính Nho đã nghĩ ra điều gì. Vì không muốn mất mặt, Tôn Tĩnh An căng da đầu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.