Tôn Tĩnh An nghiêm túc nói, hắn thừa nhận Hứa Thanh Tiêu có tài hoa, nhưng hắn càng nhận định là tài hoa của Hứa Thanh Tiêu không ly kỳ như lời đồn, đơn giản biết tạo tiếng tăm lại gặp thời mà thôi. Tâm thuật bất chính như thế, tương lai thành chẳng làm nên tích sự gì. “Ôi.” Trần Chính Nho thở dài, ông nhìn thoáng qua Tôn Tĩnh An, không có trả lời, một là không biết trả lời như thế nào, hai là ông nhìn ra được, Tôn Tĩnh An có địch ý rất lớn với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.