Ban đêm. Trong nhà Chu Lăng. Nhìn Hứa Thanh Tiêu quỳ lạy trên mặt đất, Chu Lăng không tới đỡ hắn lên mà chậm rãi mở miệng. “Thanh Tiêu, vi sư nghĩ tới nghĩ lui, ban cho ngươi chữ Thủ Nhân, hy vọng ngươi thủ hữu thường đức, nhân nghĩa vi tiên.” Tất cả những lời nói của Chu Lăng, đều hội tụ trong việc ban chữ này. Thủ Nhân? Hứa Thanh Tiêu âm thầm nghiền ngẫm hai chữ này, hắn hiểu được ý nghĩa trong đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng vẫn vái lạy Chu Lăng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.