“Anh rể, anh có còn là đàn ông không vậy? Chỉ vì mẹ tôi mới đánh anh một trận mà anh đi ba tháng không thèm về nhà, có biết chị tôi vì anh mà tốn bao nhiêu nước mắt không hả?”
“Bây giờ chị ấy đang đứng trên sân thượng, bị người ta ép tới đường phải nhảy lầu kia kìa “Nếu như anh không muốn mất đi chị tôi – vợ của anh thì lập tức đưa tôi đến tòa nhà Thiên Sơn để khuyên chị ấy. Nếu chị ấy mà nhảy thì anh cũng không có cợ đâu.”
Bíp.
Trận chiến ác liệt kéo dài tới tận ba tháng, các an hem đều đang nâng ly chúc mừng, Tiêu Thanh lại nhớ đến người vợ nơi xa của mình. Đã ba tháng nay anh chưa động tới điện thoại, vừa mở lên thì đã nhận được cuộc gọi kia.
Bất ngời Tiêu Thanh như bị sét đánh, đứng lặng tại chỗ.
Vợ của anh, bị người khác ép tới mức phải nhảy lầu?
“Là ai ép buộc cô ấy nhảy lầu?”
Anh giận dữ, ánh mắt như muốn bùng nổi Anh lập tức nhấc máy gọi điện cho Mục Thiên Lan. Nhưng điện thoại vốn đã tắt.
Hiện tại anh cũng mới nhận ra trong suốt ba tháng qua, vợ anh đã nhắn tin nhiều cho anh đến mức nào.
“Ngày đầu tiên anh rời đi, cuộc sống quanh em thật yên tĩnh, nhưng em không thích sự yên tĩnh này.”
“Ngày thứ mười anh rời đi, em mất ngủ, anh có quay lại không? Tiêu Thanh?”
“Ngày thứ hai mươi anh rời đi, em xuống cân, không phải vì em không ăn mà vì không còn thấy chúng ngon miệng nữa, bao giờ anh quay lại?”
Hơn nữa…
“Ngày thứ bảy mươi anh rời đi, em thực sự đã có cuộc hôn nhân không may sao? Em hơn anh nhiều thứ, nhưng em chẳng hề nhắc đến những thứ đó, vậy mà anh lại bỏ mặc em?”
“Ngày thứ tám mươi anh rời đi, một số người lạ mặt đánh em, đe dọa em, muốn em và anh ta kết hôn, em không thể trụ nổi nhưng em không hề từ bỏ, anh từ bỏ em sao?”
“Ngày thứ chín mươi anh rời đi, anh đừng quay lại, có lẽ em đã bị ép đến điên rồi, em sẽ lên sân thượng, đi đến một nơi không có nỗi đau. Dù em chỉ là người qua đường trong cuộc đời anh, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc.”
“Cái quái gì!”
Sauk hi đọc xong tin nhắn của vợ, Tiêu Thanh cảm giác như bị dao cứa vào tim, anh gầm lên như một con thú.
“Vợ anh đã không từ bỏ anh, sao anh có thể từ bỏ em cơ chứ.”
“Anh sẽ quay lại để cuộc sống của em không còn yên tĩnh cô độc nữa, để em không còn bị mất ngủ nữa, để em không xuống cân gầy đi. AI dám đe dọa em, anh sẽ không để ai đe dọa em nữa.
“Đừng nhảy, em phải chờ anh quay lại: Sau khi gửi xong ba đoạn tin nhắn này, Tiêu Thanh gần như hét lên: “Tần An! Mau chuẩn bị máy bay cho tôi! Tạm dừng hết tất cả các chuyến bay từ Sầm Đô đến Cố Cảnh! Nhanh nhanh nhanh!
“Vâng, Thần soái!”
Rất nhanh sau đó, Tiêu Thanh ngồi trên chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh bay về Cố Cảnh.
“Tăng tốc lên cho tôi.”
Ngồi trong khoang bay, Tiêu Thanh truyền lệnh tới.
Vợ đang gặp nguy hiểm, anh phải đẩy nhanh tốc đội!
Hai nghìn kilomet trên giờ, lập tức tăng tốc!
Phải nhanh hơn! Nhanh hơn nữa!
“Thần soái, không thể tăng tốc thêm nữa, anh là người quan trọng của quốc gia, ngộ nhỡ…”
“Cậu không cần nói nữa, để tôi!”
Tiêu Thanh lập tức ngồi vào buồng lái, điên cuồng tăng tốc máy bay.
25001
28001
30001
Ôi trời!
Tần An sợ hãi không dám nói gì Tốc độ này, không ai dám lái!
“Vợi Chờ anh! Chắc chắn anh sẽ quay về.”
Nội tâm Tiêu Thanh như đang kêu gào, hận không thể lập tức đến chỗ Mục Thiên Lam.
Ba năm trước, người Hưng Hạ xâm phạm biên giới Long Quốc. Anh nhận lệnh dẫn 30 nghìn quân đi bảo vệ bờ cõi, dũng cảm bảo vệ đất nước chiến đấu chống lại Hưng Hạ. Thậm chí sau đó còn đánh vào 12 thành phố của Hưng Hạ. Vì điều này mà truyền thông thế giới đã gọi anh là “kẻ giết người”.
Cuối cùng, để dẹp yên dư luận, anh chủ động giải ngũ về quê sống cuộc sống bình thường ở Cố Cảnh này. Sau đó bị một nhà phong thủy đang bệnh nặng lừa cưới Mục Thiên Lam.